Cho một thành phố mất tên
[…]
Đời đã vô tình không vấn vương
Ngõ xưa đã hút lối thiên đường
Còn đây hơi thở xanh xao mộng
Em mất tên rồi ta tiếc thương!
[…]
Đời đã vô tình không vấn vương
Ngõ xưa đã hút lối thiên đường
Còn đây hơi thở xanh xao mộng
Em mất tên rồi ta tiếc thương!
[…]
Bấy nhiêu năm xa cách đã bao ngày
Từ xứ lạ, ta về đây chốn cũ
Nhìn cho rõ mặt mày
Bạn xưa còn mấy đứa?
Ôi, tóc trắng đã như mây
Mộng đời thôi đã lỡ
Gọi một cơn say mong được cười nghiêng ngửa
Sao nước mắt ngươi đầy,
Sao nước mắt ta chan?
[…]
Sài Gòn ơi, cách biệt đã lâu rồi
Hãy trả lại những gì tôi mơ ước
Hãy trả lại tôi những ngày vui thuở trước
Những đêm dài thao thức trắng không gian
Hồn bâng khuâng chết lịm giữa cung đàn
Chiều mở cửa tơ vàng giăng nến điện
Hãy trả lại tôi, những dấu chân kỉ niệm
Đường học trò nhịp guốc gõ âm vang
Hỡi em yêu, mộng cũ có phai tàn
Có khô héo theo thời gian mòn mỏi?
Tôi ở đây vẫn luôn luôn chờ đợi
Một ngày nào trở lại phố phường xưa
[…]
Sài Gòn mùa thu sao chưa vàng lá
Để mây bay giăng tím áo người xưa
Ở nơi đây thu chẳng đến bao giờ
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng
Em đừng trách Sài Gòn thường thiếu vắng
Hương cà phê quán nhỏ lúc mùa sang
Góc phố chiều hoa cúc nở dịu dàng
Thu giận hờn ai mà thu đi biền biệt
[…]
[…]
Nước mình, chưa một ngày vui! Con đò không khách, tối rồi. Ngủ đi! Rặng bần gió thổi làm chi để lao xao lá, có gì lao xao? Có con dế núp bên rào, chân mây nó tưởng ai chào nó xa…
Em ơi buồn đến vỡ òa trong anh nước mắt thương nhà nhớ quê. Mẹ đi chợ sớm trưa về, miếng ăn ngon nhất mẹ chìa cho con. Mẹ xinh tươi, mẹ héo mòn. Cha đi đánh trận, biết còn hay không? Hai mươi năm bếp lửa hồng, hai mươi năm đó núi rừng tro than! Rồi hòa bình… Rồi lang thang… Con Hồng cháu Lạc bỏ đàn chia tay… Người góc núi, kẻ chân mây, bốn ngàn năm sử vẽ đầy thê lương…
[…]
Em mặc áo hở vai
Sài Gòn mùa đông như thế
Nắng ngấu nghiến hôn lên cánh tay em duỗi trên ghi đông xe đạp
Gió trưa thì lười
Em đi dưới những tàn cây bồng bềnh như mây chợt thèm một cơn mưa nhỏ
Chiều đang còn rong chơi
Phố vui thật vui
Sài Gòn mùa đông như thế
Con gái như đàn bướm chập chờn khắp ngả
Con trai nhấn từng hồi kèn xe tán dương
Em như con bướm lạc lõng giữa Sài Gòn mùa đông
Không có anh mỉm cười bên cạnh
Phố bỗng dưng buồn
[…]
[…]
Sài Gòn ngắn ngủi mùa đông
Cuối năm se lạnh má hồng phương Nam
Nỗi buồn chưa tụ đã tan
Áo em lụa mỏng bàng hoàng tháng giêng
[…]
[…]
Đường vui ký ức giang hà
Đường xe lăng lắc chan hòa lãng quên
Rừng thưa thấp thoáng hiên thềm
Dừng chân khoảnh khắc sương ghềnh vi vu.
Đi về chép nốt tờ điên
Một qua mai một một tiền diện đi
Đường vui gió giục hai bề
Mộng buồn rớt hột hai bề cả hai
[…]
Vội vàng mưa rớt hột mau
Nắng đi vội vã rớt màu lang thang
Ghé qua ngẫu nhĩ đôi hàng
Chào thưa hấp tấp thoái tàng u hoa
[…]