Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Bài ca đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.
Tôi không nhớ đã bao lần tôi đọc bài thơ này mà cái cảm giác vẫn là cảm giác của cái lần đầu tiên ấy: xúc động, bâng khuâng, nhớ về trường xưa lớp cũ. Cả một thời tuổi thơ cắp sách đến trường chợt ùa về chan chứa. Nhớ quá các bạn tôi ơi!
đã lâu rồi cảnh sân trường ánh mát bạn bè còn trong tôi. bạn không thể hiểu nổi mỗi lần đọc lại bài thơ này thì sống mũi lại cay cay. những con đường những góc sân trường, những trang sách đang còn nét chữ của tôi, của bạn, của những ngày tháng không nhạt nhòa. bạn đã từng đứng trong sân trường để nhặt là vàng xâu thành những chuỗi nhớ. Nhớ bạn nhớ lớp, nhớ tên ai? và nhớ TÊN CÔ. em nhớ mái trường xưa
Bài thơ quá hay.Tôi tìm thay tuổi thơ tôi ơ đó.môt cảm giác tiếc nuối ,ân hận ,xót xa .tình yêu của tôi ANH O NOI NAO?
Môt bài thơ hay .Bài thơ đã mang đến cho ta nhiều cảm xúc ,một nỗi buồn man mát ,một niềm vui nho nhỏ khi nhơ về lớp cũ ,trường xưa .
Trong veo mắt hạ
Có một nỗi bồi hồi khi bắt gặp tiếng ve. Thành phố với những hàng me, những chiều công viên nhàn nhạt nắng, bất chợt nghe tiếng ngân dài như khản giọng, mới hay rằng mùa hạ bắt đầu sang. Tuổi học trò ngày xưa ùa về như lật gấp từng trang, từng trang nhật ký xếp đầy những xinh tươi bè bạn. Trong chuỗi ký ức dài bừng lên những ánh nhìn trong sáng. Một dải sáng diệu kỳ – ánh mắt tuổi học sinh.
Có một bàn tay chìa ra với mình: kìa tiếng ve bắt đầu trở về rồi đó, có nhớ bài thơ lúc ra trường, bạn bồi hồi bày tỏ… Ừ có một bài thơ sâu lắng tận bây giờ. Ngày ấy tụi mình khoan khoái những vần thơ, ru giấc ngủ tuổi học trò mỏng mảnh, những vần thơ có tiếng ve sầu lanh lảnh, có chiếc lá đầu tiên, có bạn, có trường. Tất cả đều là những khoảnh khắc thân thương, dẫu không biết Hoàng Nhuận Cầm là ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ: chắc ngày xưa nhà thơ cũng… học trò nhí nhố, mà sao trải vào thơ những xúc động vô ngần.
Những cảm xúc trong thơ rất thực, rất gần. Những tán me xanh, trái bàng, hoa súng, lũ học trò vui đùa liếng thoắng… trong thời khắc ra trường, còn phảng phất một tình yêu. Thơ kiệm lời, nhưng nói biết bao nhiêu, bởi con chữ như khía vào cảm xúc, khẽ khàng thôi, mà sâu rất mực, và tha thiết thân thương, câu chữ cũng hóa mềm: Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em; nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ; ôi nỗi nhớ có bao giờ nhớ thế; bạn có nhớ trường nhớ lớp, nhớ tên tôi?
Rồi tháng năm sang, mùa hạ sang, cây bàng xanh trái, nhớ khung cảnh bạn bè, trường lớp, mùa thi. Nhớ tiếng còi tàu bạn tiễn mình đi. Nhớ ánh mắt trong veo của một thời giờ không tìm thấy được. Mỗi lúc nhớ nhau, lại thầm gọi lời thơ hôm trước: “Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi…”.
LAM ĐIỀN
Tôi nhớ lần đầu biết bài thơ này, là cuối lớp 12, 1 tên nhí nhố nhất nhì lớp, giỏi vẽ, nó chuyển cho tôi bài thơ để dán vào lưu bút. Tôi đã thích bài thơ và thuộc nó. Tuổi học trò, những rung cảm trong veo, nhẹ nhàng đến thế. Có lẽ đi suốt cuộc đời này cũng ko còn tìm thấy những cảm xúc ấy nữa. Tiếc lắm và nhớ lắm, tuổi học trò của tôi. Lớp cấp 3 giờ hầu hết đã có gia đình, vui, buồn, hạnh phúc, chia tay. Đủ cả. Và còn 2 người bạn đã đi xa mãi vì bệnh hiểm nghèo (1 bạn là người chuyển cho tôi bài thơ này). Cứ mùa hoa phượng về thắp mắt lửa day dứt lại nhớ đến nao lòng. Lớp học cạnh cây phượng, tán chìa sát ban công.
Nhớ những ngày đầu lơ ngơ trước nhà T5 của DHKHTN. KTX tôi , 12 đứa 12 vùng quê Bắc Trung Nam, đủ cả các khoa của trường. Phòng toàn lính năm nhất, bỡ ngỡ. Và nhanh chóng trở thành tập thể 110c1 cực kỳ gắn bó.
Bài thơ cũng nhắc tôi nhớ, nỗi nhớ mơ hồ, những ký ức đã ko còn chính xác về những ngày ở trường DHXDHN. Bài thơ và 1 người bạn xa lạ, để lại những mảnh vụn lý ức ko vui gì với tôi. Nhưng tất cả, đều là những tháng ngày đẹp nhất trong đời.
Giữa dòng đời quanh quẩn, đau đầu vì những tính toán mệt mỏi, tôi tìm về tôi của 1 thời trong trẻo ấy. Để còn thấy 1 chút xao lòng dù nhẹ nhất, và để thấy mình còn xao động với bài thơ của 1 thời hoa phượng cháy bỏng những ước mơ tươi sáng.
Cảm ơn, cảm ơn tất cả những người bạn của tôi, thầy cô của tôi, đã cho tôi những tháng ngày ko quên ấy.
hay
Trưa vắng
Sài Gòn…Ngày……tháng……năm………
Ngồi nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa, lục lại những tấm hình thời áo trắng. Tự dưng nó làm tôi nhớ đến những vần thơ……..”Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ…..”
Uhm, xa, xa thật rồi đấy. Quay đi quẩn lại cũng đã được 3 năm, 3 năm kể từ khi chia tay tà áo dài trắng với bao kỷ niệm……….Tôi nhớ, nhớ, nhớ lắm cái ngày xưa………
Bài thơ như hòa vào cùng tôi trong nỗi nhớ đong đầy
Bạn bè của tôi ơi, tuổi thơ của tôi ơi, A1 thân yêu của chúng tôi……..Sẽ mãi mãi lưu giữ những ỷ niệm, lưu giữ những hoài thương về một thời xa vắng…….
Gần 30 năm xa tuổi học trò. Đọc bài thơ này vẫn bồi hồi luyến nhớ…Bạn bè, trường lớp, thầy cô, ..Nhạt nhòa trong ký ức…Tuổi thơ ơi, ta lạc mất em rồi
Cũng hơn 15 năm lúc còn là năm thứ nhất ĐH KTQD, hôm đấy tai NVH của trường được nghe chính nhà thơ đọc và giao lưu. Giờ mỗi lần đọc lại bài thơ thấy bồi hồi đến lạ.
TỪ HOÀNG GIÁC ĐẾN HOÀNG NHUẬN CẦM
Ta yêu Hoàng Giác bao nhiêu
Từ ngày thơ bé dập dìu phiếm tơ
Tinh khôi nét nhạc vô bờ
Hồn thơ ta phải bất ngờ là đây
Kể từ khi đó qua ngày
Tới giờ mới biết con trai Nhuận Cầm
Đọc thơ chẳng thấy bâng khuâng
Vô duyên thì có tần ngần ngẩn ngơ
Ta bèn tự hỏi bây giờ
Nếu xưa Hoàng Giác làm thơ thế nào
Phải chăng thơ ở tầm cao
Hay là xoàng xỉnh kiểu con Nhuận Cầm
Hoặc như hỏi ngược chẳng khăm
Nếu mà viết nhạc Nhuận Cầm ra sao
Mới hay thật quả nghẹn ngào
Nhạc cha diệu vợi tầm phào thơ con
Vậy mà đình đám lon chon
Bao nhiêu giải thưởng có còn ra chi
Nước ta nay hỏi giống gì
Nhạc thơ tàn úa một thì rồi qua
Khác gì Tố Hữu trên đời
Thơ toàn ca ngợi cả trời véo von
Hay là nhạc của Phạm Tuyên
Quên cha quên mẹ mới phiền làm sao
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(10/02/16)