Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây luạ trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Ðoài hát tối nay”
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê
Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Mình em lầm lũi trên đường về
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng “hát tối nay”?
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Huy Thục phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Anh Thơ trình bày.
Tôi tội làm sao cô gái trong bài thơ. Phải chăng đó là sự đồng cảm của hai tâm hồn cùng mơ mộng rồi lại thất vọng. Có thể chờ không khi tuổi xuân thì có thì. Có lúc tự hỏi tại sao mình lại yêu đương làm chi để rồi sau đó lại cố dỗ trái tim nghỗ nghịch nhưng phải bất lực. Tại sao? tình yêu là như thế sao?
Về thơ mới Nguyễn Bính là vua của dòng thơ lục bát , nhưng trong tất cả những bài thơ không ở thể lục bát của Nguyễn Bính thì MƯA XUÂN là bài thơ tình nhẹ nhàng, sâu lắng và tuyệt nhất .Này nhé :
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bé còn nhỏ dại, trước giờ chỉ ngồi nhà với mẹ để dệt cửi, mà cửi dệt xong mẹ cũng chỉ bán cho người trong thôn, chả đi bán ở làng xa (cho bé theo với )thì làm sao Bé biết được nhiều chuyện , nhiều người.Bởi vậy lòng Bé như cây lụa trắng…Và nhuốm chút màu của ai đó !( chắc là của anh bạn cùng xem hát ở làng bên hồi năm trước ) Và khi được phép của mẹ cho đi xem hát vào xuân này, dù tròi mưa xuân không nặng hạt nhưng cũng đủ làm ướt tóc, ướt áo mọi người chứ… vậy mà :
…..Em ngữa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh…
Từng giọt nước gom rớt trên tay từng chấm lạnh thế nhưng bởi trong lòng mong chờ gặp người năm trước nên hồ hởi bước đi mà không thấy áo ướt. Đến khi vào đám hát mà không gặp người năm củ thì mới thầm trách người.( Có mấy lần hẹn đâu.. Chỉ ” Năm tao, bảy tuyết ” thôi. ) Bỏ buổi xem hát lầm lủi đi về.. Đường chẳng dài lắm . chỉ một khoảng đê ngắn thôi mhưng vì ” người buồn cảnh có vui đâu bao giờ .” nên mưa xuân vẫn vậy ( hay nặng hạt hơn ) mà ” Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt – Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya. ” và về nhà vẫn mong gặp lại người vào xuận tới..
…Bao giờ em mới gặp anh đây
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng ” hát tối nay “..
Theo ý bạn thì sao ?
Bài thơ rất hay , rất xúc cảm. Có lẽ Nguyễn Bính gửi mình vào đây chăng “Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh…”
Sao hình như thiếu mất 1 đoạn khá hay: …thưa u họ hát…rồi em thấy/nước mắt tràn ra em ngoảnh đi.