Màu tím hoa sim
Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…
Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần
Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…
Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường đông bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu…
(1949, khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh)
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành nhạc phẩm Áo anh sứt chỉ đường tà.
Dưới đây là phiên bản do Elvis Phương trình bày.
Đây là bài thơ tôi yêu nhất, không chỉ vì tôi yêu màu hoa tím mà trong nó còn chứa đụng một chuyện tình tuy lãng mạn nhưng lại u buồn.
Tôi tin rằng các bạn yêu thơ cũng có chung cảm nhận như tôi.
Bài thơ hay quá. Thời chiến tranh, ôi thời chiến binh.
Đây là một trong những thi phẩm bất tử của Việt Nam. Tình yêu lãng mạn, tình yêu đẫm nước mắt và tình yêu ấy bất tử với thời gian.
Tôi đã chép và đọc nhiều lần bài thơ này khi còn là học sinh cấp 3. Hôm nay tình cờ đọc lại tôi vẫn thấy mình xúc động như ngày nào.
toi vo tinh biet duoc bai tho nay khi hoc cap 3.khi nghe co giao giang bai va doc no toi rat to mo va len mang tim doc ngay tuy moi chi doc luot qua nhung toi da co mot cam xuc kho ta .co le day la noi buon ma co the noi khong buon nao hon .khong chi buon ma con nho &tiec nuoi …
Xuyên suốt bài thơ là một màu tím! Màu tím của hoa sim bình dị đã trở thành màu của sự thuỷ chung, màu của tình yêu thời chiến tranh!
Một chuyện tình buồn, nhưng đầy lãng mạn. Hạnh phúc mong manh nhưng thủy chung, son sắc và nguyên vẹn với thời gian.
Tôi không biết hoa sim, nhưng tôi đã yêu màu tím hoang biền biệt ấy từ những vần thơ của Hữu Loan.
Đã một thời gian dài tôi nghe bài hát phổ thơ từ Màu tím hoa sim. Giọng ca Hương Lan và các nghệ sĩ Dương Linh, Cẩm Tiên,… khi ấy là khi tôi còn nhỏ 7, 8 tuổi gì đó, hay nhỏ hơn nữa, những bài hát ấy đối với tôi thì đã thuộc cả rồi, tôi lại thích đi tìm thơ. Tôi muốn xem tác giả nguyên tác là ai, thì mẹ tôi mới kể lại rằng từ một bài thơ của Hữu Loan, mẹ cũng quen thuộc với bài hát đó. Như vậy, từ sở thích, cộng sự say mê tò mò mà tôi đi tìm những bản chép lại của các anh chị đi trước. Kể cũng đã là có duyên với âm nhạc một phần mà cũng có duyên với văn thơ cũng không sai; vì cả những cái đó giờ đây đã âm ĩ trong tôi, cả gia đình tôi hầu như ai cũng thích thơ ca nữa… Cha của tôi cũng là một cụ chiến binh, và truyền lại cho tôi cái đam mê đi tìm thơ và nhạc tiền chiến, nhạc quân đội; à mà quên, đã là tôi thích cả các thư có liên quan tới nó rồi đấy! Thica.net tuy không cho tôi biiết cặn kẽ về những gì tôi muốn tìm nhưng đây lại là nơi tâm hồn tôi có dịp vun xới, là nơi khơi cho tôi cái cảm tình sâu lắng về thơ.
Lại nhớ lời thơ trong CHÂN DUNG của XUÂN SÁCH viết về HỮU LOAN “Chưa làm nhà còn bận làm người..” nếu không bận về CÁI SỰ LÀM NGƯỜI thì chắc chắn HỮU LOAN còn cho ra được nhiều bài thơ tương tự như MÀU TIM HOA SIM nữa ,tiêc thay một tài thơ độc đáo của VIỆT NAM đã không còn nhiều cơ hội nữa ,vì con lắc của TẠO HOÁ đã dồn dập gõ nhịp vào tấm thân còm cõi của ôngi (,mặc dù đã có 100 triệu an ủi ngày nào! ) .Tôi có cảm tưởng như thơ ông viết bằng máu vậy !
Khi đọc xong bài thơ này, một cảm giác xốn xang khó tả ùa về trong tôi. có lúc hiện ra trong đàu tôi là hình ảnh một cô gái dân quân tung tăng giữa rừng hoa sim tím, nhưng rồi tiếp đó là hình anh ngôi mộ với một rừng hoa sim mọc xung quanh. Thật buồn thương và nuối tiếc quá!
bai thơ thât hay nhưng cung rât buôn. Ôi chiên tranh lam con nguoi ly biet.
Tôi đã đọc bài thơ này không biết bao nhiêu lần, song mỗi lần đọc tôi không sao kìm được nước mắt, tôi cố nén xúc động nhưng sao nước mắt cứ chực tuôn trào. Tôi là người không am hiểu về thơ cho lắm, nhưng bài thơ này quả thật có sức rung động mãnh liệt, hơn bất cứ thứ vũ khí hay ngôn từ nào. Dù được sinh ra trong thời bình, nhưng vì là đàn ông nên tôi hiểu được cái bi và cái hùng trong ngôn từ của bài thơ này. Mới hôm qua tôi được tin nhà thơ Hữu Loan đã mãi mãi về cõi vĩnh hằng. Tôi rất xúc động, tôi ước chi được gặp nhà thơ một lần, nhưng chưa có cơ hội, nay lại nhận được tin đau thương. Xin chúc cho cụ được yên giấc ngàn thu và gặp lại người vợ yêu dấu năm xưa của mình!
đây là lần đầu tiên mình được đọc bài thơ này , nhưng chợt thấy một cảm xúc thật buồn khó tả quá
tôi yêu bài thơ màu tím hoa sim của nhà thơ HỮU LOAN .Không hiểu sao mỗi lần đọc lại bài thơ nảy thì tôi lại khóc,,có lẻ do tính bi hùng của bài thơ.Mỗi lần đọc lại bài thơ tôi càng thêm yêu thương quê hương đất nước chúng ta.Tôi không biết có nhiều người có càm xúc giống tôi không?Nếu có nhiều người như vậy thì nên đưa bài thơ này vào sách giáo khoa .
Bài thơ hay quá. Xin được gửi một nén tâm nhang thắp cho nhà thơ Hữu Loan về với tổ tiên về với người vợ hiền ‘tím hoa sim’ sau 62 năm cách biệt âm dương.
Không nhớ chính xác lắm nhưng hình như tất cả những bài hát có màu hoa sim tím tôi đều thấy hay bởi trong đó có cái gì đó buồn vời vợi, khó tả. Hôm nay, đọc bài thơ này và được biết câu chuyện tình của nhà thơ Hữu Loan tự nhiên nước mắt tôi như muốn trào ra.
[…] Vào lúc 8:33 chiều ngày 11 Tháng Mười, 2009 ngo thanh thuy bình luận:toi vo tinh biet duoc bai tho nay khi hoc cap 3.khi nghe co giao giang bai va doc no toi rat to mo va len mang tim doc ngay tuy moi chi doc luot qua nhung toi da co mot cam xuc kho ta .co le day la noi buon ma co the noi khong buon nao hon .khong chi buon ma con nho &tiec nuoi … […]
Tôi & Ông !
Được tin Ông mất hôm nay.
Đường đời tất bật, quên dần Chiều Sim.
Thơ Ông tôi hát lâu nay,
Bình dân quen thói thường hay quên Nguồn.
Được tin Ông mất hôm nay.
Chiều sim ẩn hiện quyện hình với Ông.
Thơ Ông viết thật thấu tình.
Luồn trong lồng ngực, tuôn trào máu tươi.
Dẫu là cùng một kiếp đời,
Người đi kẻ ở hơn ai xé lòng.
Hôm nay Ông được đoàn viên.
Người em gái nhỏ, bóng chiều tím hoang.
———— Vĩnh biệt và cảm tạ Ông,hát đến nghẹn lòng bài thơ Màu tím hoa sim, nhưng hôm nay mới biết tác giả là Ông, mong ông thứ lỗi dân ngoại đạo như tôi ———–
Thực sự cảm động.
Tôi đã khóc khi hay tin tác giả Màu tim hoa sim đã qua đời… Tạm biệt ông nhé!
Một lần nữa mắt tôi lại cay lên,mỗi lần đọc Màu Tím Hoa Sim tôi như tự trách mình.
Tôi cũng có ngừơi ba đi Vệ quốc cũng có người vợ mới cưới .Một lần vượt sông tìm thăm chồng bị những ngừơi lính Tây khép vào tội tiếp tế cho Vệ quốc ,đã giết chết …khi hay tin ba tôi đựơc phép về thì chẳng đựơc thấy ngừơi đâu,thửơ chiến tranh cũng không nhìn thâý mộ phần…mà chỉ được nghe kể lại,ôi thương thay ngừơi trai thời chiến chinh…
Tôi chỉ được hiêủ ra khi ba đã qua đời.Nhớ ngaỳ xưa khi môĩ lần nhắc chuyện cũ nhìn mắt hoe đỏ,chắc ba đau lòng lắm…
Vì trách nhiệm với mẹ và anh chi em tôi ba đành giấu nỗi đau vào lòng mà chắc một mình ba biết…
Thương ba quá!có lẽ là đàn ông ba , nha tho Hữu Loan đã chiu nỗi đau lớn nhất mà người đàn ông phaỉ gánh chịu.
Ôi thời chiến chinh,ôi thời chiến chinh!!!
Đôi lời tỏ bày.Như nén nhang dâng lên ba và nhà Thơ.
Con của ba.
V.Cường.03.2010
tho hay ! cam on nha tho da cho chung ta biet den 1 tac pham xuc cam nhu vay
Đọc màu tím hoa sim thấy buồn và mênh mang quá. Một cảm giác như mất mát cái gì đó đau đơn quá, Nhà thơ Hữu loan cũng ra đi rồi. Cảm giác như bị ai đó cứa vào trái tim mình… buồn và muốn khóc vô cùng!
Hai mươi năm qua đã đọc bài Màu tím hoa sim hàng nghìn lần. Không lần nào là không khóc hận. Thương vô cùng.
Xin chia sẻ nỗi mất mát ko gì bù đắp của anh Lê viết Cường…
Mau tim hoa sim…toi da khoc ,that su khong ngung duoc ,nuoc mat cua toi cu the trao ra cung voi nhung van tho ngan le…Hinh anh cua chang linh co don phai xa lia mai mai nguoi vo be bong vua cuoi cu hien hinh mai trong tam tri toi .Nhung dong cam xuc chan that qua doi !!!
Doi khi trong cuoc song chung ta da vo tinh quen di nhung gia tri thieng lieng…Xin goi long biet on chan thanh den nha tho…Toi yeu mau tim hoa sim.
Tôi đã được thầy đọc nghe bài thơ Màu tím hoa sim khi còn là cô bé lớp 11. Lời thầy như đưa tôi nhập hồn vào từng lời thơ, một nỗi buồn khó tả trong tôi, khiến tôi – một người khô khan cũng phải khóc.
Đọc thơ ông mà cứ tưởng mình đang lạc vào một binh đoàn hành quân trong chiều tím ngày xưa, trong đoàn hành binh ấy có những người trai nuốt nỗi đau thương mất vợ vào lòng để gửi nỗi niềm thương yêu đến vợ qua chiều tím hoa sim. Bài thơ là một thiên tình ca bất tử về tình yêu, tình nghĩa vợ chồng. Kính cẩn nghiêng mình vĩnh biệt một thi nhân, một người trai khói lửa chiến tranh. Mong cụ đoàn viên với người vợ hiền nơi chín suối.
tôi đã đọc hàng ngàn lần bài thơ này,thậm chí đã thuộc thuộc từng câu từng chữ,nhưng mỗi lần đọc tôi đều xúc động đến không kìm lòng,như chính mình đang ”tím trong chiều hoang biền biệt” ấy.Đây là bài thơ tôi yêu quý nhất.
từng lời từng lời, tôi nghe mãi mà không chán, chỉ muốn nghe hoài.
Tôi so sanh Hữu Loan với nhánh lan rừng. Trong cơ thể gầy gò và gang gốc vì nắng gió cuộc đời đó, một đóa hoa lan lại được sinh ra cho đẹp cuộc đời.
Và tôi nghĩ, Hữu Loan không cần một bài thơ nào khác nữa.
bài thơ thật cảm động, nhưng hình như có mấy câu không chính xác lắm thì phải, ai có bản chính so lại thử coi nha mấy bác. trân trọng
Đó là một bài thơ buồn da diết, biền biệt, bài thơ đã gọi thức những cảm xúc sâu kín trong lòng người. Không gian tình yêu, không gian màu tím hoa sim, không gian của những kỉ niệm vời vợi và giàu sức ám ảnh. Chiến tranh được nói bằng thứ ngôn ngữ riêng của mình, không phải chỉ là những mất mát, đớn đau, nó là tiếng kêu thảng thốt đến đắng lòng về niềm khao khát tình yêu và hạnh phúc của con người.
Đọc bài thơ màu tím hoa sim của nhà thơ Hữu Loan tôi thấy cảm thương nhà thơ vô cùng, một người chiến binh xa gia đình, xa người vợ chờ bé bỏng chiều quê,sao không chết người trai nơi chiến tuyến mà chết người em gái nhỏ hậu phương,anh về không gặp nàng, chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hoa tàn lạnh vây quanh rồi những chiều hành quân tím chiều hoang biền biệt, áo anh sứt chỉ đường tà vợ anh mất sớm mẹ già chưa khâu, ôi những vần thơ đầy nước mắt,thương cho người con gái bạc mệnh, khi đọc những dòng thơ này mà tôi không cầm nổi nước mắt. giờ đây tôi mới biết bài thơ này của nhà thơ Hữu Loan thì nghe tin nhà thơ đã mất để lại cho đời một bài thơ bất hủ, xin kính chúc nhà thơ yên nghỉ với người vợ đã bao năm âm dương cách biệt.
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang tím! ôi chiến tranh!
Tôi ấn tượng với bài thơ này, không chỉ là ở chỗ nó có một mối tình đẹp, một khung cảnh bi ai… mà hơn hết, chính là ở chỗ hoa sim – một loài hoa tầm thường, nhưng đã trở thành một huyền thoại, huyền thoại màu tím – huyền thoại của tình yêu trong khói lửa đao binh!
bài thơ hay nhưng bài hát lại không bộc lộ hết nỗi buồn của nó, tiếc là âm điệu quá hùng hồn làm mất tinh thần của bài thơ
Hữu Loan . Cái tên đó giờ đây hoặc sau này nhiều người không còn nhơ đến nhưng MÀU TÍM HOA SIM sẽ là bài thơ bất hủ về màu tím của một loài hoa gắn liền với màu nắng chiều trên những vạt đồi hay lưng núi .
Còn về bài hát thì phải nói đây là sự kết hợp giữa một nhà thơ tài hoa cùng một nhạc sĩ uyên bác .Vì cả hai đều sống cùng một thời nên cảm nhận được hết mọi nỗi niềm của đất nước . Nhạc sĩ đã phải mất 23 năm mới cho ra đời nhạc phẩm ÁO ANH SỨT CHỈ ĐƯỜNG TÀ mà cho đến lúc này thì ca sĩ EVIS PHƯƠNG đang là người thể hiện thành công nhất theo như đánh giá của tôi .
Đây xứng đáng là một trong những bài thơ tình bất hủ của nền thi ca Việt nam.Tôi chỉ thuộc thế hệ sinh ra sau chiến tranh, có nghĩa là tôi không thể cảm hết được cái hồn của bài thơ, mà mỗi lần đọc tôi không khỏi thấy tim mình thổn thức.Tìm hiểu về tiểu sử của tác giả càng thấy kính trọng nhân cách và thán phục tài năng của ông hơn. Cầu mong ông trùng phùng với người vợ yêu nơi nước Chúa.
minh thích baøi thö naøy cuûa nhac si vi ở quê minh nhiều hoa sim lắm trên sườn đồi cao cao.và bai thơ cung nói lên được chuyện tình người con trai và người con gai trong những năm tháng bảo vệ tổ quốc thân yêu .vẫn yêu nhau một tình yêu thủy chung son sắc như màu tim hoa sim.qua đây bài thơ cũng thể hiện tình cảm của thế hệ trẻ đối với tổ quốc thân yêu.đặc biệt hơn nữa khi chung ta đang hướng về biển đông để bảo vệ chủ quyền của đất nước.”tinh thần việt,tình yêu của tôi………………”
Bài thơ buồn quá. Lời thơ giản dị nhưng sâu sắc. Đọc xong chắc nhiều người sẽ khóc, tôi cũng vậy. Một nỗi buồn man mác, day dứt, tiếc thương, tôi như đang hòa vào tâm trạng của tác giả.
@lê viết cường: chia sẻ cùng bạn.
Ghét chiến tranh…
Mới nghe án 8năm tù chính trị vì đôi dòng tâm sự,tâm sự đó cuả Hữu Loan làm tôi thấy thật đáng để đặt câu hỏi,đọc xong rồi đã khác,HL rơi vào thời chiến,bài thơ mang mằu kháng chiến nhưng có lẽ,phải chăng,tôi phải dùng phải chăng,HL nhìn mằu tím khi đất nước đã trở mằu vàng thì dường như nỗi đău thương phải chăng sẽ giảm,nỗi đău mà Hl đã khơi lên trong bao người lính xa quê,bao thân kiếp xa tình.thương sao thời mà đất nước chìm giưã mằu đêm…
Thơ hay đâu phải do thời,mà hay bởi lỗi tình đời đắm say,vẫn tình thật,người ra đi,hương tình đang đọng,8ngày nghỉ phép để rồi 8năm tù chính trị,tôi chẳng dám nói đảng sai,mà chỉ dám nói để tình yêu đâu có luập điều nào ngăn được!Hữu Loan chìm vào trong giấc mơ mằu tím,mằu tím luôn gợi tang tóc,đău thương,mất mát,có ai hiểu được đâu,chỉ là mằu sắc,tạo hoá sinh sao mằu sim vậy,Hữu Loan không sinh sai thời,hữu loan chỉ làm sai với câu nói tình nước non đáng giá,đáng quý,đáng hy sinh hơn bao mối tình thắm đượm gái trai.Hữu Loan sai ở chỗ,ông đã yêu,ông yêu mọi thứ,nhưng phải chăng,kái tình đa cảm ấy,ông đã xác định rõ chăng,ông biết mình đang làm gì chăng?nhưng với tôi điều đó vô nghiã,dù là tình quê hay tình yêu với vợ,chữ tình cuả Hữu Loan mới đáng trân trọng,khói lưả chiến tranh còn vang vọng mãi,trong thơ Hữu Loan,trong thơ Tố Hữu…làm sao khói lưả biến mất khi bao dòng bom đạn còn vương mãi,còn xuyên sâu bao trái tim quyện lòng…
lời thơ bộc bạch một cách mộc mạc của người lính gốc nông dân, thế mà ngay từ lần đầu đọc hay bao lần khác vẫn là niềm thương cảm sâu sắc cho một mối tình đầy đau khổ thời chiến. Chiến tranh đã qua đi và hy vọng nhân loại đừng gây thêm nhiều những nỗi đau như thế nữa!
Thương dân mình quá.
Chiến tranh đừng bao giờ quay trở lại nhé!
Thơ ông cũng đẹp như cuộc đời ông. Ông nghèo nhưng ông sống cuộc đời của một người có TÂM cóTRÍ.Mời bạn hãy đọc tiểu sử Hưũ Loan.
Gần 50 năm biết ông ,say thơ ông ,mến ông ,ngưỡng mộ ông.Và không bao giờ quên màu tím hoa sim.
Với tôi ,thế là giàu.Ông giàu lắm.người có nhân bao giờ cũng giàu.
Mong ông thanh thản chốn thiên đàng.
tôi cũng là người lính,đã từng đoc bài thơ của Hữu Loan không biết bao lần.tôi đã từng qua bao cánh rừng,bao vạt đồi bạt ngàn hoa sim.Vì thế tôi cảm nhận được rất nhiều tình cảm của HL đã gửi gắm trong bài thơ.Cảm ơn HL đã cho ra bài thơ bất hủ này.Ông đã để lại cho hậu thế một bức tranh hoành tráng của chiến trnh,cho thế hệ sau cảm nhận được khói đạn của chiến tranh,thấy được tình yêu và hạnh phúc trong chiến tranh và càng thấy được giá trị của TY thiêng liêng và cao cả thế nào…Cam ơn HL một lần nữa,chúc ông găp được người vợ yêu thương ngày nao…!
“Màu tím hoa sim tím chiều hoang biền biệt”: cảnh chiều hoang heo hút lạnh tanh vô tân như cái thâm sâu man mác của lòng người.Tôi yêu màu tím, màu tím của chia biệt,của của tang thương, của lòng người tan nát như tâm trạng tôi lúc này. Có gì đau thương hơn là tình yêu tan vỡ, là sinh ly tử biệt,là ” Chiếc bình hoa ngày cưới thành bình hương tàn lạnh vây quanh “.
ngày xưa tôi còn nhỏ / thích nghe thơ hữu loan / nhưng vào thời kì đó / lắm điều thật trái ngang / muốn gặp được hữu loan / đâu dễ gì gặp được / tuy là người cùng quê / nhiều rào cản phía trước / cuối đời ông,tôi gặp /lòng ngưỡng mộ vô cùng / trò chuyện chỉ ít thôi / đã thoả nguyện trong lòng / tôi luôn nhớ trong tâm / khi về thăm cha mẹ /nhớ ông,quý tấm lòng / thắp hương lên phần mộ.
Ngày xưa khi còn nhỏ
Thích nghe thơ Hữu Loan
Nhưng vào thời kì đó
Lắm điều thật trái ngang
Muốn gặp được Hữu Loan
Đâu dễ gì gặp được
Tuy là người cùng quê
Nhiều rào cản phía trước
Cuối đời ông,tôi gặp
Lòng ngưỡng mộ vô cùng
Trò chuyện chỉ ít thôi
Đã thoả nguyện trong lòng
Tôi luôn nhớ trong tâm
Khi về thăm cha mẹ
Nhớ ông,quý tấm lòng
Thắp hương lên phần mộ
tôi rất thích đọc và suy ngẫm thơ của các nhà thơ vn thời chiên tranh.đọc bài thơ màu tím hoa sim mà cảm thấy lòng mình cũng hoang vắng cô liêu như nỗi lòng của tác giả.cảm xúc cô đơn khi nhìn thấy một cây sim ven đường nở hoa tím ngắt giữa mùa hè cháy bỏng,lòng mình miên man vô tận.tôi đã từng đào một cây sim nở hoa đem về nhưng cây ko chiều lòng tôi.cảm ơn nhà thơ hữu loan.
Cũng vì bài thơ này mà Hữu Loan mắc nạn. Ở cái đất nước mà nhân tài thành hoạn nạn thì những tài hoa không khác gì cỏ dại.
[…] Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người gái nhỏ hậu phương … Trích bài thơ Màu tím hoa sim – Hữu Loan […]
đồi tím hoa sim tiễn người đi biền biệt
đất quảng ninh chiều tím nao lòng
những hà lầm móng cái cửa ông
đường chiều vắng vẫn bóng người cuối nẻo
màu tím thủy chung thương nhớ:hoa sim