Nhớ
Lũ chúng tôi
Bọn người tứ xứ,
Gặp nhau hồi chưa biết chữ
Quen nhau từ buổi “Một hai”
Súng bắn chưa quen,
Quân sự mươi bài
Lòng vẫn cười vui kháng chiến
Lột sắt đường tàu,
Rèn thêm đao kiếm,
Áo vải chân không,
Đi lùng giặc đánh.
Ba năm rồi gửi lại quê hương.
Mái lều gianh,
Tiếng mõ đêm trường,
Luống cày đất đỏ
Ít nhiều người vợ trẻ
Mòn chân bên cối gạo canh khuya
Chúng tôi đi
Nắng mưa sờn mép ba lô,
Tháng năm bạn cùng thôn xóm.
Nghỉ lại lưng đèo
Nằm trên dốc nắng.
Kì hộ lưng nhau ngang bờ cát trắng.
Quờ chân tìm hơi ấm đêm mưa.
– Đằng nớ vợ chưa?
– Đằng nớ?
– Tớ còn chờ độc lập
Cả lũ cười vang bên ruộng bắp,
Nhìn o thôn nữ cuối nương dâu.
Chúng tôi đi mang cuộc đời lưu động,
Qua nhiều nơi không nhớ hết tên làng.
Đã nghỉ lại rất nhiều nhà dân chúng
Tôi nhớ bờ tre gió lộng
Làng xuôi xóm ngược mái rạ như nhau
Có nắng chiều đột kích mấy hàng cau.
Có tiếng gà gáy xóm,
Có “Khai hội, yêu cầu, chất vấn!”
Có mẹ hiền bắt rận cho những đứa con xa.
Trăng lên tập hợp hát om nhà.
Tôi nhớ
Giường kê cánh cửa,
Bếp lửa khoai vùi
Đồng chí nứ vui vui,
Đồng chí nứ dạy tôi dăm tối chữ,
Đồng chí mô nhớ nữa,
Kể chuyện Bình – Trị – Thiên,
Cho bầy tôi nghe ví,
Bếp lửa rung rung đôi vai đồng chí
– Thưa trong nớ hiện chừ vô cùng gian khổ,
Đồng bào ta phải kháng chiến ra ri.
Đêm đó chúng tôi đi
Nòng súng nghiêng nghiêng,
Đường mòn thấp thoáng…
Trong điếm nhỏ,
Mươi người trai tráng,
Sờ chuôi lựu đạn.
Ngồi thổi nùn rơm
Thức vừa rạng sáng.
Nhìn trời sương nhẩm bước chúng tôi đi
Chúng tôi đi nhớ nhất câu ni:
Dân chúng cầm tay lắc lắc:
“Độc lập nhớ rẽ viền chơi ví chắc!”
(1948)
baitho NHO cua Hong Nguen rat hay can pho bien de lop tre hieu duoc cuoc khang chien cua lop nguoi di truoc vui trong chien dau. mac du thieu thon moi thu tu com ao , sung dan den van hoa cua nhung nguoi nong dan viet nam.
mot bai tho qua hay day xuc tich ma co le dang di vao quen lang cua thoi dau chong ngoai xam.
Nhớ của Hồng Nguyên là 1 tác phẩm để đời,đọc bài thơ ta mới thấy được những tâm hồn lạc quan trong kháng chiến thật đáng trân trọng!không phải chỉ duy nhất có bài Nhớ mới lột tả hết cuộc sống đầy gian lao mà vẫn lạc quan của những người lính nhưng bài thơ là 1 phần nào trong số các tác phẩm đó.quả thật rất hay & khiến cho ta có nhiều suy nghĩ,là thế hệ trẻ trong thời hòa bình…được sống & học tập trong 1 môi trường hoàn toàn khác hẳn – không có chiến tranh,không có tiếng súng đạn,…được thể hiện quyền tự do của mình…tôi cảm thấy sẽ rất dễ dàng bị xa rời quá khứ,mặc dù lòng yêu nước không phải là không có trong mỗi chúng ta nhưng cần phải giáo dục tư tưởng cho lớp trẻ qua những tác phẩm như bài Nhớ là hết sức cần thiết,không những đưa vào sách giáo khoa dạy trong nhà trường mà cần phài phổ biến nhiều hơn nữa,nên tổ chức các cuộc thi tìm hiểu về các tác phẩm văn học…v.v…Nhớ đã để lại trong tôi nhiều ấn tượng & làm tôi thêm yêu hinh,thêm khâm phục những người lính – những con người đã ra đi không hẹn ngày trở lại,dù họ đã nằm yên nơi lòng đất Mẹ nhưng có lẽ họ vẫn mong muốn được tìm về xứ sở,được có tên có tuổi như bao người khác!!!!!!!!
bài nhớ của Hồng nguyên là một bài thơ hay và vô cùng đặc biệt, với giọng thơ bình dị nhưng sâu sắc mình có cảm tưởng như đang đọc một nét gì đó của “đồng chí” vây! cảm ơn thica.net nhiều nha!
ui chao! nghe lại bài ni mà nhớ quê mình ghê gớm, bài thơ viết với ngôn từ mộc mạc đơn sơ mà răng làm mình nghẹn ngào ri hè? đâu đó vang vọng hình ảnh cô du kích nhỏ cua Giang Nam trong “Quê hương”.
– Đằng nớ vợ chưa?
– Đằng nớ?
– Tớ còn chờ độc lập
thật thà chất phác – đó là một phần của con người miền trung
“Độc lập nhớ rẽ viền chơi ví chắc!”
“Độc lập nhớ ghé về chơi với nhau”!
Độc lập rồi có bao giờ gặp lại nhau?!?!?…hỡi các đồng chi’!
có mấy người trong lớp trẻ hôm nay còn hướng về một thời đạn bom oanh liệt hào hùng ngày trước? đau lòng cho 1 lớp trẻ hôm nay! mong rằng sẽ có nhiều người yêu quý thơ văn kháng chiến hơn nữa…
^^
bài thơ này rất hay ạ.