Núi Đôi
Bảy năm về trước, em mười bảy
Anh mới đôi mươi, trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa
Bữa thì em tới, bữa anh sang
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh: sao khéo thế
Núi chồng núi vợ đứng song đôi!
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹn
Đâu ngờ từ đó bặt tin nhau.
Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mấy bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục, núi Đôi chăng?
Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vành đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn, anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.
Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thửa
Em sống trung thành, chết thủy chung!
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông bờ cỏ con đường quen.
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;
Mấy năm cô ấy làm du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?
Từ núi qua thôn, đường nghẽn lối
Xuân Dục, Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao, nhà đổ cháy
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Cha mẹ đưa nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng khuây dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ:
Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ.
Oán thù còn đó, anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này!
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em: đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Bài thơ Núi Đôi của nhà thơ Vũ Cao tôi rất thích từ khi còn nhỏ. Nay đã 35 tuổi rồi lang thang trên mạng bất chợt lại nhớ về bài thơ này mở ra đọc lại mà vẫn thấy xúc động dâng trào. Đúng là một tác phẩm rất hay.
Còn nỗi đau nào hơn khi ngày trở về, nơi ta đã ra đi với bao điều ước hẹn. Rồi giờ đây, cảnh cũ vân còn mà người xưa đã ra đi. Cảm ơn nhà thơ Vũ Cao đãcó bài thơ hay đến vậy. Tôi đã học từ lâu giờ đọc lại vẫn cảm thấy có một nỗi đau về sự mất mát đó.Tinh thần dân tộc thiêng liêng, tình đồng chí cao cả: “Nhớ nhau anh gọi em: đồng chí”.
làng Xuân Dục,Đông Đoài có 1 mối tình thật đẹp.Con là cô bé sinh ra tại Sài Gòn nhưng quê con ở làng Xuân Dục,niềm hạnh phúc trong con khi đọc đc bài thơ này nói về TY đất nước và ca ngợi người con gái thủy chung.Con muốn đc như cô,một nét thôn quê người con gái ngoan hiền đơn nghèo.Mong cuộc sống này sẽ có những kết thúc có hậu hơn,để niềm vui đc đoàn tụ trong hạnh phúc
Chiến tranh đã lui xa, nhung noi dau cua chiến tranh vẫn còn hiện hữu. Mảnh đất mà chúng ta đang sống thấm đẫm máu xương của Cha, ông. Một dân tộc anh hùng đã sinh ra những người con anh hùng xả thân vì tổ quốc, Họ sẽ sống mãi với tuổi 18,20 trong lòng dân tộc. Mỗi khi đọc bài thơ, tôi xúc động và cảm nhận giá trị về cuộc sống ngày hôm nay,…
Tôi đã từng đi sơ tán thời kỳ đế quốc MỸ ném bom phá hoại Miền Bắc XHCN ở thôn Bãi Mới xã Tân Minh huyện Đa Phúc Tỉnh vĩnh Phú ( cũ ) Nay là Huyện Sóc Sơn , ngoại thành Hà Nội . Cùng xã với 2 làng Xuân dục Đoài , Đông nơi mà có Núi Đôi trong bài thơ hay cúa nhà thơ VŨ CAO. từ khi học câp 2 tại đây ( từ nâm 1971 – 1974 ) tôi và bạn bè đã được học và thuộc lòng bài thơ này. ( có lẽ thủa ấy học sinh chúng tôi đều yêu thích và thuộc lòng bài thơ này ) . nhưng đến bây giờ đoc lại Tôi vẫn thấy hay và xúc động thực sự như thủa trước . chẳng biết bây giờ còn bao nhiêu người trong chúng ta còn nhớ ( và thuộc ) bài thơ tuyệt hay này nhỉ ? Tôi tự hỏi Mình : sao bây giờ bài thơ hay này ( và nhiều bài thơ hay nữa ). sao không được phổ biến và đưa vào sách GK để giảng dạy cho HS PT nhỉ ?!!! ngẫm cũng bồn thay…!!!
Tôi đã từng đi sơ tán thời kỳ đế quốc MỸ ném bom phá hoại Miền Bắc XHCN ở thôn Bãi Mới xã Tân Minh huyện Đa Phúc Tỉnh vĩnh Phú ( cũ ) Nay là Huyện Sóc Sơn , ngoại thành Hà Nội . Cùng xã với 2 làng Xuân dục Đoài , Đông nơi mà có Núi Đôi trong bài thơ hay cúa nhà thơ VŨ CAO. từ khi học câp 2 tại đây ( từ nâm 1971 – 1974 ) tôi và bạn bè đã được học và thuộc lòng bài thơ này. ( có lẽ thủa ấy học sinh chúng tôi đều yêu thích và thuộc lòng bài thơ này ) . nhưng đến bây giờ đoc lại Tôi vẫn thấy hay và xúc động thực sự như thủa trước . chẳng biết bây giờ còn bao nhiêu người trong chúng ta còn nhớ ( và thuộc ) bài thơ tuyệt hay này nhỉ ? Tôi tự hỏi Mình : sao bây giờ bài thơ hay này ( và nhiều bài thơ hay nữa ). sao không được phổ biến và đưa vào sách GK để giảng dạy cho HS PT nhỉ ?!!! ngẫm cũng buồn thay…!!!
bài thơ này rất hay, chắc chỉ nói như vậy thôi thì chẳng cần nói làm gì, bài thơ đã chứng minh tất cả. nó không chỉ hay mà em biết rằng rất nhiều người nhận ra mình trong đó. cái mối tình đẹp chung thủy mặn mà ấy(không hiểu vì sao chẳng lấy chồng?) chắc bây giờ khó tìm lắm, chỉ mong rằng bài thơ có thể trở thành ấn tượng không thể nào quên cho ai đã từng đọc nó và mọi người cũng đừng quên sự hi sinh mất mát cao cả của một thế hệ anh hùng đã đem đến những bài thơ bất hủ và những thứ vô giá mà ngày nay ta đang nắm trong tầm tay!
Tình vẫn còn mà người đã ra đi .quay đầu lại chỉ thấy gió mưa chấp chới !!Bài thơ Núi Đôi quả thật rất hay ??Chắc chỉ có cảm xúc thật sự và phải trải qua thì nhà thơ mới làm được bài thơ hay như thế.
hay quá bài thơ thậy cảm động
đọc rất nhiều lần nhưng mỗi lần đọc bài thơ này mình vẫn có cái cảm xúc khó tả quá.bài thơ xứng đáng là 1 trong 100 bài thơ hay nhất thế kỉ
có những vần thơ mà khi đã đọc tôi không bao giờ quên đó là bài thơ Núi Đôi.bài thơ đã để lại trong tôi bao cảm xúc khó tả, một nỗi buồn da diết nhưng đằng sau nó là một lí tưởng cao đẹp sự hiến dâng cho quê hương.
năm 1993 tôi được đọc bài thơ này và lời bình đăng trên báo văn nghệ của tác giả nào tôi không còn nhớ nữa ! nhưng lời bình bài NÚI ĐÔI vượt rất xa nhũng lời bình này cụ thể là :
Đôi ngọn nên làng gọi núi đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng,Núi vợ đứng song đôi
với tình yêu đẹp như thơ của đôi tra gái & địa danh Núi Đôi của làng quê như sinh ra dành sẵn cho hai người ! Cô gái đã vơ vào khi tình yêu thăng hoa
Em vẫn đùa anh sao khéo thế/Núi Chồng,Núi Vợ đứng song đôi
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông bờ cỏ con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà Anh mất Em
Núi Đôi ở trên đã quấn quít nhau như địa danh này sẵn dành riêng cho đôi trai gái ! Bài thơ đến đây như vỡ ra làm hai nửa NÚI VẪN ĐÔI MÀ ANH MẤT EM
một nỗi đau đến xé lòng không còn ngôn ngữ nào tả nổi… giờ sau bao năm tìm đọc lại lời bình của tác giả năm nào không còn nữa ! ôi ta đã vô tình bỏ lỡ mất một TRI ÂM rồi đọc Bài Thơ Núi Đôi tôi vẫn thấy hay và xúc động nhưng lời bình không bằng năm xưa . Nếu vô tình Tác Giả lời bình năm xưa đọc được bài viết này , nên bớt chút thời gian đăng tải lại bài viết của mình đáp tạ lời thỉnh cầu của TRI ÂM nhé ! để bạn trẻ yêu văn thơ được chiêm ngưỡng một cách bình giảng hay và độc đáo . Tôi nhớ mang máng lời bình năm 1993 đăng trên báo văn nghệ của giảng viên khoa văn trường đại học tổng hợp Hà Nội thì phải
Năm 1993 trong một lần đi công tác Hà Nội ( tôi ở Quy Nhơn Bình Định ) tôi mua món gì đó và họ đã gói đồ bằng tờ báo văn nghệ , khi về chỗ nghỉ tôi thấy bài viết bình giảng bài thơ NÚI ĐÔI , là giấy gói đồ nên thiếu mất tên tác giả , tôi đã đọc như uống từng lời văn một như kẻ khát lâu ngày gặp nước mát , và tự nhủ với lòng mình . Đây là bậc thầy về bình thơ , hồi đó điều kiện kinh tế và thông tin không phải như bây giờ , muốn sưu tầm những áng văn thơ bất hủ rất khó không thuận lợi như bay giờ , sau đó tôi đi công tác Hải Phòng thấy hiệu sách bày bán tập thơ tình chọn lọc , trong đó có bài NÚI ĐÔI , tôi mua ngay giá 15000đ hồi đó , khi về đến nhà giở ra đọc thấy bài thơ thiếu mất một khổ so với nam 1993 tôi đọc được đến câu TỪ NÚI QUA THÔN ĐƯỜNG NGHẼN LỐI ! Là giấy gói hàng nên thiếu ngang mà không biết làm sao ! Năm 1995 tôi được nghe nhà thơ VŨ CAO trình bày bài thơ này trên truyền hình mà tôi không ghi kịp khổ thơ thiếu ấy , hôm nay vào đây tôi đã được chiêm ngưỡng khổ thơ khuyết ấy như sau :
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài, Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ cháy
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Chân thành cảm ơn Trang Chủ trang web và bạn nào đó đã có công tải bài thơ NÚI ĐÔI lên đây , để tôi có cơ hội gặp lại TRI ÂM của cảm xúc năm nào .
Nếu Chủ trang web có quen biết nhà thơ NGUYỄN TRỌNG TẠO đề nghị với nhà thơ sưu tầm lại lời bình năm 1993 in trên báo văn nghệ . Tôi tin là nhà thơ NGUYỄN TRỌNG TẠO sẽ biết tác giả đó và giúp được chúng ta ! Vài lời của tín đồ yêu văn thơ , cảm ơn các bạn đã đọc bài của tôi !
Nghe va doc bai tho cua nha tho Vu Cao toi thay
Rat tuyet voi , nha tho da trai qua chien tranh
Moi viet nen nhung van tho Hay nhu vay,gay xuc dong
long nguoi ,xin Cam on Nha Tho.
Phải nói rằng đọc bài thơ này khóe mắt tôi cay!rất xúc động. Tình cảm chân thành thành thắm thiết của đooi trai gái đương thời. Một tình yêu cao cả, một sự hi sinh thầm lặng của lớp người xưa. Rất nhiều lời nhận xét hay về bài thơ nhưng đối với bản thân tôi thi nhận thấy rằng bài thơ cho chunngs ta hiểu sâu sắc hơn về giá trị của hai chữ “hòa bình”.