Việt Nam quê hương ta
Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
Ðất nghèo nuôi những anh hùng
Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
Ðạp quân thù xuống đất đen
Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa.
Việt Nam đất nắng chan hòa
Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
Mắt đen cô gái long lanh
Yêu ai yêu trọn tấm tình thủy chung
Ðất trăm nghề của trăm vùng
Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
Tay người như có phép tiên
Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
Nước bâng khuâng những bến đò
Ðêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
Ðói nghèo nên phải chia ly
Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
Ta đi ta nhớ núi rừng
Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
Bát cơm rau muống quả cà giòn tan…
(Trích đoạn trường ca Bài thơ Hắc Hải)
Đoạn thơ này trích trong trường ca “Bài thơ Hắc Hải” (trường ca về Chủ tịch Tôn Đức Thắng, người cắm cờ trên chiến hạm ở Hắc Hải để ủng hộ cách mạng Nga khi đang làm thợ máy trên chiến hạm Pháp năm 1919), khi in trong sách giáo khoa mới có tên gọi như trên. Cần ghi rõ cho chính xác.
Câu cuối cùng của đoạn thơ trích trên là:
” Bát CANH rau muống, quả cà giòn tan”,
chứ không phải là “Bát CƠM”…
Mình thích nhất bài ĐẤT NƯỚC rồi đến bài BÀI THƠ HẮC HẢI của NGUYỄN ĐÌNH THI