Cần thiết
Không có anh lấy ai đưa em đi học về?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa?
Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc…
Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt?
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?
Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục…
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Ngô Thụy Miên phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Khánh Hà trình bày.
Lần đầu tiên mình đến với thơ Nguyên Sa là nhờ người yêu mình. Trong 1 đêm, Anh đã đọc cho mình nghe bài thơ “Cần Thiết”. Ôi! Bào thơ cần thiết với mình biết chừng nào khi nhớ Anh mà không có Anh bên cạnh!
Thơ Nguyên Sa dễ đi vào lòng người như hơi gió heo may trong 1 buổi chiều thu, điểm xuyết những cánh chuồn mỏng manh. “Cần thiết” tự nhiên như chính cuộc đời này vậy. Nguyên Sa viết thơ, lời lẽ không khoa trương, đại ngôn, triết lý, nhưng lại có sức chinh phục vô cùng lớn. có lẽ khi đọc bài thơ này ai cũng cảm nhận lời thơ như đi sâu vào trái tim mình, lắng lại, kết tinh như 1 niềm thầm kín. Ta sẽ tự hỏi lòng minh: ôi! sao mà đúng thế( đặc biệt là đói với những người đã và đang yêu)
Để cảm nhận bài thơ “Cần thiết” hãy đọc vào lúc đêm khuya, khi thấy lòng mình trống trải. Lúc đó bạn mới cảm nhận hết được sự cần thiết của người thân yêu!!!