Tương tư chiều
Tác giả: Xuân Diệu
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm,
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối:
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành:
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
– Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.
Chỉ một buổi chiều thôi, sao lại phải tương tư.
Ông khéo dựng lên cho lời thơ bay bổng.
Lòng đã tưởng, đã nhớ, thương một hình bóng.
Mượn buổi chiều tàn thổ lộ nỗi tương tư.
Nỗi nhớ ơi thôi đừng tìm đến,
Nâng đỡ con tim sức mạnh ngầm.
Trên đời tình yêu và nỗi nhớ,
Tha thiết ấm nồng yêu như thế.
Vọng Ước!
Tình yêu có lẽ thời nào cũng vậy, cũng có nhớ, có hờn ghen, có hạnh phúc, có khổ đau, có khi còn tuyệt vọng. Tình yêu là thứ duy nhất có thể khiến ta chuyển từ tâm trạng rất vui thành rất buồn. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy mình đồng cảm với nhà thơ như vậy. Tôi cũng có người yêu, tôi rất yêu cô ấy và cô ấy cũng vậy nhưng giờ thì cô ấy đã xa tôi rồi chỉ vì một lí do chia tay với em anh sẽ bớt khổ. Tôi rất nhớ cô ấy. Không gì buồn hơn khi mình phải xem người yêu như là một người bạn bình thường. Cám ơn bác Xuân Diệu đã giúp cháu nói ra nỗi lòng mình!
Tương tư chi lắm, một buổi chiều
Than cùng sông núi thấy đìu hiu
Bởi thương, bởi nhớ, sầu đơn khổ
Để chiều buông xuống, lạnh sương đêm
Người ra đi không một lời từ giã
Chỉ ba bước bên nhau trong một buổi chiều,
Chỉ thế ấy thôi mà lòng ta hoài vọng,
Chỉ thế ấy thôi mà ta đã chờ đợi đến bao giờ.
em muốn giận hờn người xưa đó
nhưng xa rồi giận cũng đẻ làm chi
nếu ai đó cũng còn tương tư thế
hẳn lòng em hạnh phuc cũng đong đầy