Hương thầm
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ
Đôi bạn ngày xưa học chung một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa
Giấu một chùm hoa trong chiếc khăn tay
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Bên ấy có người ngày mai đi xa
Họ ngồi im chẳng biết nói chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi
Nào ai đã một lần dám nói!
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối
Anh chẳng dám xin, cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm, thanh tao
Không giấu được cứ bay dịu nhẹ
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thầm nói hộ tình yêu
Anh vô tình, anh chẳng biết điều!
Tôi đã đến với anh rồi đấy…
Và theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường hương sẽ theo đi khắp
Họ chia tay, vẫn chẳng nói điều chi
Mà hương thầm theo mãi bước người đi.
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Bảo Yến trình bày.
Tôi thích thơ Phan Thị Thanh Nhàn. Có lẽ vì những rung động thật nhẹ nhàng. Dù chưa nói,nhưng chỉ như vậy thôi đã nói lên tất cả rồi.
Xét về phê thơ đễ tìm chân lý thì thơ chưa có triết lý có nghiã là chưa có đức deo. Là phụ nữ chĩ tội âm thầm khóc nhiều hơn khi gặp phãi một anh chồng hồ đồ thất phu lòng nặng vì tiền sẽ hay đay nghiến vợ mà thôi. Nếu có đức thì còn có lời nói phãi để hoá dãi mâu thuẫn nhất là khi đất nước có công lý mà làm quan xữ công khổ nổi phụ nữ hành đến bao giờ mới có đức nỗi đây.
Cơm áo gạo tiền không đuà với khách thơ.
Người thực dụng là những loài cạn nghiã.
Khao khát yêu mà đâu nặng lòng thương
.
Đọc thơ người lòng có sẳn yêu đương
Yêu đôi lưá lồng trong tình đất nước
Dọt nhân văn hoà thơ rơi lệ
Dưã dương gian có được bao người.
Kỳ Lưu
Mac du không nói nhưng họ đã nói được với nhau rất nhiều!