Đợi
Tác giả: Vũ Quần Phương
Anh đứng trên cầu đợi em
Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm
Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy
Nước chảy bên lòng, anh đợi em
Anh đứng trên cầu nắng hạ
Nắng soi bên ấy lại bên này
Đợi em. Em đến? Em không đến?
Nắng tắt, còn anh đứng mãi đây!
Anh đứng trên cầu đợi em
Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời đất quen thành lạ
Nước chảy… kìa em, anh đợi em…
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Huy Thục phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Tân Nhàn trình bày.
Bài thơ: “Đợi” rất nổi tiếng và được nhiều người viết bình luận rồi. Mình chẳng dám “múa rìu qua mắt thợ”, mà chỉ có ý nhỏ thôi.
“Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời ĐẤT quen …”
thì phải quen hơn nữa chứ sao lại thành lạ được!
Bởi theo mình được biết thì tác giả viết bài thơ này dựa trên câu chuyện tình có thật của nhà thơ Thanh Tịnh. Và câu thơ đúng phải trích dẫn là:
“Đứng một ngày ĐẤT lạ thành quen
Đứng một đời EM quen thành lạ”.
Như vậy mới toát lên cái buồn, sự thất vọng của nhân vật khi “EM” đã đi lấy chồng!
Rát mong các bác góp ý kiến.