Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Tác giả: Hoàng Nhuận Cầm
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cánh tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! Dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa?
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào – nếu chán – gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi…
Anh Hoang Nhuan Cam oi, em muon tim bai tho co cau ” Ai giat minh lat quan at co”, thuc ra em cung khong nho chinh xac, nhung em nho co lan anh binh bai tho nay tren to Thieu nien tien phong hay Hoa hoc tro gi do. Anh co the gui giup em bai tho nay duoc khong
Bác Cầm ơi, cháu là bạn đọc rất ngưỡng mộ bác.
Cháu muốn tâm sự với bác,
Cháu có nghe một đoạn thơ ngoài lề, nhưng muốn nhờ bác tìm giúp cháu Nguyên Văn có được không ạ
“…
Nhà con khó chuyên nghề học tập
Chớ dưõng thân cho mập
Đi đến trường trình đỗi lôi thôi
Mai sau tuổi lớn lên rồi
Chừng ấy phàn hà đâu kịp
Hoặc học không thành danh nghiệp
Mai sau ở đời biết chữ cũng vinh
…”
Cháu Quang, Chân thành cảm ơn bác rất nhiều!