Kiếp nào có yêu nhau
Tác giả: Minh Đức Hoài Trinh
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi
Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ
Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở
Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận nghìn sau
Tình xanh không lo sợ
Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành nhạc phẩm Đừng nhìn nhau nữa.
Dưới đây là phiên bản do Tuấn Ngọc trình bày.
Cả bài thơ là sự nức nở, nghẹn ngào, tiếc nuối, phải chi,… để có thể bên cạnh nhau,…
” hoa đời phai sắc tươi” – đây là 1 sự thật cho chính tôi, 1 tâm hồn trẻ yểu mệnh, về lòng mộ tịch liêu, hoang vắng,… nhưng tôi không nhẹ nhàng, … để ra đi.
“Đêm gối sầu nức nở” – buốt giá, tái tê, chết lặng, …