Ơn em
Tác giả: Du Tử Lê
ơn em thơ dại từ trời,
theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi.
ơn em dáng mộng mưa vời,
theo ta lên núi, về đồi yêu thương.
ơn em ngực ngải môi trầm,
cho ta cỏ mặn, trăm lần lá ngoan.
ơn em hơi thoáng chỗ nằm,
dấu quanh dấu quẩn nỗi buồn một nơi.
ơn em tình như mù lòa,
như con sâu nhỏ bò qua giấc vùi.
ơn em hồn sớm ngậm ngùi,
kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau.
tạ ơn em… tạ ơn em…
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Từ Công Phụng phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Tuấn Ngọc trình bày.
đọc và chợt nhớ một thời xa …đã quá xa trong dĩ vãng…nay em ở đâu rồi để nhắc lại thưở hai mươi…ơn em ơn em làm sao ta quên được…giọng ngọt ngào mà say đăm du tử lê…giai điệu của ai kia …phạm đình chương hay phạm duy càng thêm thấm thía …ơn em ơn em còn mãi đến bao giờ…