Lời thề cỏ may
Tác giả: Phạm Công Trứ
Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc – tôi ngờ lời ai
Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi, em hỏi hững hờ
“Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai?”
Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ… một khoảng trời pha lê
Trăng vàng đêm ấy, bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may…
Kỷ niệm tuổi thơ thật đẹp,thật hồn nhiên, tình cảm tuổi thơ thật trong trẻo,dễ gì ai đã để mất. .Cuộc sống phồn hoa nơi phường phố đã làm cô gái quên cả lời thề hoa cỏ may xưa…
” Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may”
Đây là câu thơ phát sáng .Bài thơ đã kết song người đọc vẫn còn ngẫm ngợi…
bài thơ thật là hay .hay không chỉ ở ngôn từ mà còn về không gian và thời gian.ở đoạn cuối bài thơ khung cảnh mới thật lãng mạn làm sao:”trăng vàng hôm ấy ,bờ đê”.phải nói thật là khung cảnh quá nên thơ,nếu các bạn đã là người từng ở quê thì sẽ hiểu vẻ đẹp đó như thế nào???
Nhưng ở đoạn kết của bài thơ thì lại buồn và dường như có mọt lời trách móc gì đó:”Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may”
Phải chăng trách người con gái kia đã quên lời thề hẹn năm xưa???
bai tho qua hay. moi khi doc xong bai tho nay minh thay long that boi roi
hay thì cũng có hay.nhưng bài thơ này thấy mang mác như là sự kết cộng của bài” Bên kia sông Đuống” với bài “Chân quê”.