Nếu địa đàng chẳng còn gì để nhớ
Bắt gặp câu thơ trên tường vôi trắng lóa
“Tím một chiều hoang vắng riêng em”
câu thơ lẻ đôi buồn chi đến lạ
dù nắng ngoài kia xanh và gió, rất êm đềm
Bắt gặp ánh mắt từ sâu thẳm cái nhìn
tiếng nổ phát ra trong trong hoang tàn lồng ngực
ta nhận biết từ lời chào thứ nhất
một bờ cỏ hiền lành khuất phục ngựa bất kham
Bất chợt nguôi ngoai nỗi nhớ địa đàng
chỉ thấy môi em đỏ hơn quả chín
tiếng cười trong veo đưa ta về kỷ niệm
chiều có tím bao giờ mà hoang vắng hỡi em?
Ta đã sống những ngày thất lỡ, chênh vênh
Kiêu hãnh, đớn hèn, bất cần, yếu đuối
Thức dậy một sớm mai thấy mình như hạt bụi
Khắc khoải giấc mơ ròng rã nửa đời người
Cảm ơn câu thơ còn đó trên tường vôi
Giờ đã hết cô đơn trong căn phòng bé nhỏ
Nếu địa đàng chẳng còn gì để nhớ
Hạt bụi rớt xuống đời, xin lẫn vào nhau…