Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Hoài niệm

    Tác giả:

    Chiều mùa đông
    Đốt ngọn lửa hồng
    Ta đọc tập thơ sầu, cười với bóng,
    Khói thuốc xanh bay về hư không.
    Trăng lên đầu phố vắng
    Ồ bóng ta say!
    Bóng với ta cùng im lặng
    Cốc rượu ngọt uống cay nồng.
    Bạn là người bạn chung tình,
    Gần nhau không hẹn,
    Lòng giữ nguyên hương hoa bình minh.
    Bên đèn tâm sự,
    Bạn với tôi như đôi hồn viễn xứ,
    Đôi bóng phù du,
    Không dưng mà thương nhớ,
    Không đâu mà ngẩn ngơ,
    Rủ bướm chim theo vào giấc ngủ,
    Thả sầu trên con thuyền mây đưa.
    Trời giăng sao tỏ
    Đêm mùa thu
    Cửa phòng tôi bỏ ngỏ
    Giấc mộng tôi hững hờ,
    Ta biết giăng buồn ngày ta còn nhỏ,
    Ai biết ta buồn vì lòng ngây thơ ?
    Nhìn cuộc đời
    Tin rằng hạnh ngộ,
    Bạn yêu giăng và tôi yêu gió,
    Cười nụ cười đơn sơ.
    Bạn với tôi xưa
    Đứng bên hồ,
    Nằm chung mộng,
    Ân ái cùng Thơ.
    Đêm hoa cành nguyệt,
    Gió giăng xao động ngoài màn.
    Bạn hát bài ca phóng đãng,
    Cười lên trăng xanh, tôi dạo đàn.
    Xuân đến giấc mơ đầy thiếu nữ,
    Ta nằm ta ngủ,
    Lệ đa tình chứa chan.
    Ôi thời gian! thời gian tình tự,
    Mặc nổi lòng người bi hoan.
    Mộng cung tần
    Xoay nghiêng mặt gối,
    Ai cười ? Ai nói ? Ai xênh ca ?
    Lênh đênh nước biển trăng nhòa,
    Những vì sao lạ đã sa xuống gần.
    Trời buồn giáng điệu giai nhân,
    Trái đất xoay vần – đứng lặng mà nghe:
    Rạt rào sóng nhạc pha lê,
    Đêm tàn, núi đổ, ra đi một mình.
    Ra đi! Ra đi! Đời ngủ cả,
    Vào cuộc luân chuyển ân cần của các hành tinh.
    Ôi những trời sao mùa hạ!
    Về đâu ? Về đâu những mảnh sao sa ?
    Về đêu nữa cả bóng hai ta
    Lạc vào tục phố
    Nhịp bước giang hồ ca ?
    Ánh hoa đêm hay tàn đèn rụng
    Trong những ca lâu đầy huyền ảnh với đàn bà ?
    Lòng đã đi qua
    Biết bao quán trọ là nhà.
    Ta tiếc thương gì quê hương đã mất?
    Giang sơn đây
    Trong buổi chiều tà
    Gọi hồn ta về cười ngây ngất,
    Rung sắc hồng pha,
    Xây Đô Kỳ Nghệ Thuật
    Ôi những phố trường sầu đi mất về đâu ?

    Ngày tàn, gió thổi,
    Tôi mất tình yêu
    Tôi mất người yêu.
    Bên sông hoa rụng từng chiều,
    Lòng tôi không nói,
    Thương vì trái đất cô liêu.

    Tôi nói làm chi ?
    Anh nhớ làm chi ?
    Lòng tôi đây và lòng anh đó
    Nghe câu chuyện sầu dài sao chẳng điên mê ?

    Một buổi anh về,
    Trúc gầy, liễu rủ.
    Ôi câu chuyện huyền vi
    Trong lòng nấm mộ,
    Tôi muốn nghe,
    Và anh muốn nghe!
    Ôi những bước u hồn về ảo phố,
    Anh đã đi
    và tôi sẽ đi!

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)