Anh biết em đi chẳng trở về
Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về.
Em nhớ làm chi tiếng ái ân
Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm
Dây loan chẳng đượm tình âu yếm
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.
Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc xuân thì.
Em nên xóa dấu thề non nước
Bên gốc thông già ta lỡ ghi.
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm
Ái ân sớm nở chiều phai rụng
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em.
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan,
Tình kia sao giữ được muôn vàn
Em đừng nên giận tình phai lạt
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.
Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che.
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về.
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Vũ Khanh trình bày.
ĐỌC THƠ THÁI CAN,
BÀI “ANH BIẾT EM ĐI CHẲNG TRỞ VỀ”
Một bài thơ nhỏ để cho đời
Đơn giản chỉ là chuyện lứa đôi
Nhưng thơ tứ lại như hoa đẹp
Đúng thật hồn thơ của Thái Can
Hình ảnh em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Dẫu buồn nhưng thật xinh như vẽ
Để lại cho đời một nét thơ
Thái Can quả thật một thi tài
Tuy dầu tình ái phả trong thơ
Nhiều bài đơn giản nhưng thi vị
Chỉ chút ân tình khiến ngẩn ngơ
Ông người bác sĩ có tâm hồn
Thi ca như vậy quả nhân văn
Thơ ông tình ái nhưng trong sáng
Cho thấy hồn thơ thật chứa chan
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(09/02/16)