Bài thơ cuộc đời
Gửi Boris Kornilov
1.
Vâng, em khác hẳn rồi, chẳng giống trước nữa đâu!
Cuộc đời ngắn cũng xem chừng sắp hết.
Em đã già nhiều, nhưng anh đâu có biết,
Hay anh cũng biết rồi? Có thể!… Nói đi anh!
Em xin lỗi làm chi, chẳng cần đâu anh nhỉ
Thề thốt chăng? Cũng vô ích thôi mà,
Nhưng ví thử em tin, anh còn quay trở lại
Thì một ngày nào, anh sẽ hiểu ra…
Và mọi tổn thương, chúng mình xoá hết
Chỉ ở bên nhau, sánh bước trọn đường
Chỉ cần được sóng đôi, và chỉ khóc
Chỉ khóc thôi, đủ bù đắp tận cùng!…
2.
Em lại nhớ chuyện ngày quá khứ
Khúc hát ngây thơ một thời thiếu nữ:
“Ngôi sao cháy bùng trên sông Nêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà…”
Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu, bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh đã xa cách thế!
“Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa…”
Lũ trẻ lớn lên, giờ lại tiếp theo ta
Lại nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước
Vẫn sông Nêva, bóng chiều, sóng nước…
Nhưng nghĩ cho cùng, họ có lỗi đâu anh!
(Bằng Việt dịch)
Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu, bây giờ anh có lý
Dù chuyện xong rồi, anh đã xa cách thế!
“Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa…”
Đây là khổ thơ mà mỳnh thých nhất…Nhất là 2 câu đầu:)
Người rất Nga mà tâm hồn thật Việt.
Thơ rất hay, vần điệu thật dịu dàng.
Thi nữ hỡi… cô ngàn đời trẻ mãi…
Như tuổi đôi mươi … yêu.. ghét …gận …hờn
Lũ trẻ lớn lên, giờ lại tiếp theo ta
Lại sống lại kiếp ồn ào thuở trước
Vẫn ráng mây xa, bóng chiều, sóng nước…
Nhưng nghĩ cho cùng, ai có lỗi, bởi sinh ra!