Em đi tìm anh
Em đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Tìm không thấy chỉ thấy trời im lặng
Một mình em trong màn đêm thanh vắng
Tim bồi hồi chân bước vội dưới trăng.
Em trèo lên đỉnh núi cao Các pat
Nhìn theo anh mất hút biết về đâu
Chân ai đi xa lắc tím trời Âu
Dòng nước mắt bỗng trào ra chua chát
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Sóng xô bờ liên tiếp gọi triền miên
Buồn! Chao ôi, gió làm em phiêu bạt.
Thân cô đơn kinh khiếp cả trăng hiền
Ôi dòng xanh rầm rì sông Đa nuyp
Mây trời in lồng lộng giữa dòng sông
Nên ngàn năm êm đềm trôi một nhịp
Chỉ mình em nhức nhối vết thương lòng
Hỡi trái đất rộng làm chi bát ngát
Cho loài người chia biên giới thế gian
Cho sa mạc nổi bùng cơn bão cát
Cho tình anh chưa bén đã lụi tàn?
Em xin hỏi Trời cao và Đức Phật:
Cõi niết bàn có mãi mãi mùa xuân
Đâu trời Tây, đâu xa gần cực lạc
Mà trần gian đầy bể khổ trầm luân?
Con lạy Chúa Jê-su ban phép lạ
Cho nước Người hết ly biệt, chia phôi
Hai chúng con quỳ trước Người đa tạ
Xin hòa tan làm một, ngàn đời
Em cầu nguyện. Còn anh, anh chẳng biết
Trái tim anh sao giá lạnh thờ ơ?
Và hôm nay dù tình anh đã hết
Em vẫn mong, vẫn hy vọng, vẫn chờ…
Vẫn trèo lên đỉnh núi cao Các pat
Vẫn theo dòng Đa nuyp những đêm trăng
Em lại đến Biển Đen xưa dào dạt
Đi tìm anh trên bán đảo Ban căng
Bài thơ rất hay!
Bài thơ này không phải của nữ sĩ Olga Berggoltz, mà là của tác giả người Việt – Khổng Văn Đương. Xin BBT Thica.net sửa lại.
Bài thơ mang nỗi lòng của người con gái dẫu đi về phía trước nhưng tâm tư lại trĩu nặng những hình ảnh của người yêu trong quá khứ. Nỗi niềm của cô như hòa quyện và lan tỏa cùng cảnh vật thiên nhiên. Bài thơ tuy buồn nhưng vẫn chan chứa một niềm hy vọng.
Chắc nhiều bạn đọc cho rằng đây là bài thơ viết về một mối tình rất đẹp mà người con trai đã phụ bạc người yêu…Tôi thì không nghĩ vậy,tôi không bênh vực cho giới mày râu mà tôi cho rằng người con trai đó đã ra đi trong cuộc đại chiến thế giới lần 2 và anh ta không còn trở về nữa.Nhớ mong,đau xót mà cô gái đã lặn lội khắp trời Âu đi tìm….. và không bao giờ tìm thấy vì anh đã trở về với cõi vĩnh hằng…
Đọc và suy ngẫm thấy tương đồng với bài “Chiều Mai Dịch”:
Em đến thăm anh một buôỉ chiều Mai Dịch
Nắng nghĩa trang đọng nỗi buồn cô tịch
Buồn tủi,ngỡ ngàng,em đi giữa cô đơn.
Em lại tìm anh trong ngàn vạn linh hồn
Em gặp anh rồi,hàng tên mộ chí
Đắp tấm áo cỏ xanh,anh nằm yên nghỉ
Như chiều nào giữa chặng hành quân
Hay giữa rừng sâu,tấm áo phong trần…
………………………………………….
Các bạn nghĩ lại xem điều tôi nói có lý ko?
Bài thơ thật là hay, theo tôi cái hay của nó mênh mong và sâu lắng trong lòng người. Bởi vì đây chỉ là một trong hàng triệu trường hợp bị chia ly đau thương tang tóc do cuộc chiến thế giới thứ 2 gây ra.
Xin hỏi Thuy Anh là lí do nào khiến bạn khẳng định như vậy? Theo mình biết bài thơ là tâm tình mà tác giả muốn gửi tới Xô Mô Nốp, người bạn cùng khóa thời sinh viên của tác giả, đồng thời là nhà thơ lớn. Vì một hiểu nhầm đáng tiếc mà mối tình của họ không trọn vẹn. Vì thế, mãi sau này, Olga và Xô Mô Nốp đã có hàng loạt bài thơ viết cho nhau kiểu “đối đáp” : Chiều Neva, Chuyện tình mười năm trước, Em đi tìm anh..
bạn Rose à. bài thơ này thật sự là của tác giả người Việt. ông Khổng Văn Đương, du học sinh Romania năm 64-71 viết về nỗi lòng của người minh yêu là Valentina- cô gái bản xứ khi ông quyết định chia tay cô vì đất nước thời đó còn chiến tranh. sau bài thơ lưu lạc và người ta lầm tưởng của Béc-gôn.