Miền Trung (Trích đoạn trường ca Trầm tích)
Bao giờ em về thăm
Quê hương anh một thời ngút lửa
Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa
Chuốt ruột mình thành dải lụa Sông Lam
Miền Trung
Tấm lưng trần đen sạm
Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn
Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng
Những đứa con văng mình như mảnh đạn
Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi
Miền Trung
Bao đời núi bể kề đôi
Ôi! Biển Đông – giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ
Nóng hổi như vừa lăn xuống
Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm
Miền Trung
Câu ví dặm nằm nghiêng
Trên nắng và dưới cát
Đến câu hát cũng hai lần sàng lại
Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm
Miền Trung
Bao giờ em về thăm
Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt
Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
Không ai gieo mà trắng mặt người
Miền Trung
Eo đất này thắt đáy lưng ong
Cho tình người đọng mật
Em gắng về
Đừng để mẹ già mong.
thương quá miền Trung ơi
Lần đầu tiên cháu nghe bài thơ này là khi tham gia chương trình “Câu lạc bộ thơ” của VTV. Cháu nhớ mãi câu thơ của bác Hoàn Trần Cương :
“Miền Trung
Bao giờ em về thăm
Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt”
Cháu đã tự hỏi sao trước đây chưa đọc bài thơ này, chưa nghe phổ nhạc bài này. “Hay quá!”
Hay lắm bác ơi! Miên trung yêu dấu, là con đường nối 3 dải quê hương. Sao miền trung mình đẹp quá, mẹ già của con thơ.
Mỗi lần tôi đọc bài thơ này sống mũi cứ cay cay. Mảnh đất Miền Trung quê tôi cằn cỗi, nghèo khó nhưng con người Miềm Trung luôn tình cảm, kiên cường, luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh.