Hồ trường
Tác giả: Nguyễn Bá Trác
Đại trượng phu
Không hề xé gan, bẻ cột
Phủ cương thường
Hà tất tiêu dao
Bốn bể luân lạc tha phương
Trời Nam, nghìn dặm thẳm
Non nước, một màu sương
Chí chưa thành, danh chưa đạt
Trai trẻ bao lăm, mà đầu bạc
Trăm năm thân thế, bóng tà dương
Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà hỏi
Trời đất mang mang
Ai người tri kỷ…
Lại đây cùng ta
Chung cạn một hồ trường!
Hồ trường, hồ trường
Ta biết rót về đâu…
Rót về Đông phương
Nước biển Đông chảy xiết
sinh cuồng loạn
Rót về Tây phương
Mưa Tây sơn từng trận
chứa chan!
Rót về Bắc phương
Ngọn Bắc phong vi vút
đá chảy cát vương!
Rót về Nam phương
Trời Nam mù mịt…
Có người quá chén
như điên, như cuồng…
Nào ai tỉnh…
Nào ai say…
Chí ta, ta biết
Lòng ta, ta hay
Nam nhi sự nghiệp ư…
Hồ thỉ
Hà tất
cùng sầu với cỏ cây.
ĐỌC THƠ NGUYỄN BÁ TRÁC,
BÀI “HỒ TRƯỜNG”
Khí phách nam nhi là thế đấy
Trời Nam để lại một vần thơ
Chí từng vì nước đi giong ruỗi
Nhìn lại quê hương chẳng bến bờ !
Trời Tây căm gió rét
Tuyết lạnh chạnh niềm đau
Thơ bén hơn gươm sắc
Tha phương góc bể khí không nhàu !
Tâm sự một bầu
Đâu người tri kỷ
Hồ trường đơn độc
Nhấp canh thâu !
Trượng phu chí cả nào ai biết
Sao để lại sầu với cỏ cây ?
Hồ trường, hồ trường
Bài thơ đầy cảm khái
Uất khí bốc lên tràn rượu nhạt
Nam nhi hồ thỉ lại thêm sầu !
Tỉnh say, say tỉnh
Mình ta biết, mình ta hay
Có phải trước sau đời vẫn vậy
Nam nhi sự nghiệp một niềm đau !
Khẳng khái ở đây
Tàn rượu càng thêm hận
Đâu phải công danh chỉ giải sầu ?
Thật bài thơ thế kỷ
Hùng khí ngất sao ngâu !
Đọc mãi đọc hoài không thấy chán
Can trường nay Bá Trác về đâu ?
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
10/01/16)