Vé đi tuổi thơ
Ở một nơi nào đấy xa xôi
có thành phố
như giấc mơ
im ắng.
Đầy bụi bám
Một dòng sông lẳng lặng,
Một dòng sông
nước như gương
lờ trôi…
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố
ngày xưa
có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu,
đã từ lâu,
trôi qua…
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
Đến ga,
Xếp hàng mua vé:
“Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ,
Cho tôi xin một vé
đi Tuổi thơ.”
Vé hạng trung –
người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết! –
Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
Đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ…
Thành phố Tuổi Thơ –
Thành phố truyện thần kỳ.
Cơn gió đùa,
tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
là những cây thông vươn tới mây,
là những ngôi nhà
cao
cao ngất.
và mùa đông
rón rén
bước
qrong đêm,
qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm…
Ôi thành phố Tuổi Thơ –
Bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát –
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại,
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn,
đi xa…
Hãy tin!
Và thứ lỗi!