Quán thời gian
Tác giả: Trương Nam Hương
Mời em vào quán Thời gian
nâng ly ký ức uống làn hương xưa
Mời em vào quán Không mùa
ta chia nhau ngọn gió mùa rét căm
Mời em vào quán Không năm
để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay
Mời em vào quán Không ngày
để xem trời thả heo may – Để buồn…
Đắng lòng môi chạm yêu thương
thời gian quên bỏ chút đường đấy em!
Trong kiếp người ngắn ngủi, khi mọi cái tươi đẹp đều có thể tàn phai thì thời gian luôn là nỗi ám ảnh không nguôi. Đối với người nghệ sĩ nói chung và nhà thơ nói riêng (những người quá nhạy cảm với cuộc sống) thì nỗi ám ảnh ấy càng thường xuyên, dai dẳng hơn. Thời gian trong thơ Trương Nam Hương là thời gian kỉ niệm, thời gian của xa xăm, nó không ngày, không tháng, không năm. Hình như với thi nhân không có khái niệm thời gian. Viết theo thể lục bát quen thuộc, bài thơ Quán thời gian với những vần điệu giản dị, nhẹ nhàng và nhiều hình ảnh ẩn dụ mang phong cách độc đáo của Trương Nam Hương như chứa đựng một chút gì đó khắc khoải, nhớ nhung.
Cuộc đời tan hợp,hợp tan…Tình yêu của con Người cũng tan hợp hợp tan theo dòng năm tháng…Có gì vĩnh cửu đâu trong anh và trong em…
Bài thơ là sự nhớ nhung,nhung nhớ khác khoải của mỗi kiếp Người…
Thơ lục bát của Trương Nam Hương thật giản di song ngọt ngào sâu lắng…
“Đắng lòng môi chạm yêu thương
Thời gian quên bỏ chút đường đấy em!”
Tôi đã được đọc nhiều thơ anh và rất thích thơ lục bát của anh TNH. Những câu tho thật tài hoa, nhưng cũng chứa chan tình người. Nhất là những bài thơ về quê hương về mẹ.