Đồng dao cho người lớn
Tác giả: Nguyễn Trọng Tạo
Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời.
Có câu trả lời biến thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới.
Có cha có mẹ có trẻ mồ côi
Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi.
Có cả đất trời mà không nhà ở
Có vui nho nhỏ có buồn mênh mông.
Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió.
Có thương có nhớ có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.
1992
Bác Tạo ơi,thơ bác thì quá hay mà chất chứa biết bao vui buồn cuộc sống.Là đồng hương DC nhưng chỉ mới gặp “cổ thụ” mỗi một lần qua anh Thành Phong.Em viết bài này mong bác xem giúp nhé:Thức cùng Bãi Lữ
Ta lại về đây khi nắng chiều vương
Núi Mộ Dạ vươn mình ra biển cả
Đuờng Bãi Lữ men theo bên sườn đá
Núi uốn mình che bãi cát vàng tơ….
Ký ức ngày xưa về bãi biển hoang sơ
Dưới chân núi trải dài vùng bãi dọc
Xanh trong vắt một biển trời Nghi Lôc
Cứ hiện về vừa thực lẫn vừa mơ….
Xa quê lâu cho đến tận bây giờ
Cùng đất nước hai mươi năm đổi mới
Những bận rộn lo toan nơi thị thành chật chội
Nỗi nhớ quê nhà không một phút nguôi ngoai…
Giọt nắng chiều vương trên bãi cát phẳng dài
Muốn níu giữ hoàng hôn về chậm lại
Sóng vỗ nhẹ cất lời ca tình ái
Gió vi vu trên bãi cát tự tình…
Núi dang tay ôm chật lấy biển xanh
Trao khát vọng ngàn đời nay vẫn thế…
Trời về đêm,những ngọn nến lung linh ngoài bể
Nôi đuôi nhau… thành phố biển lên đèn.
Rảo bước hoài trên bãi cát thân quen
Lòng rạo rực những buồn vui cũ mới
Thức với biên, chợt bình minh ập tới
Tia nắng đầu rọi sáng phía chân mây….
Bãi Lữ ơi,yêu lắm lắm nơi này!
Hè Nghi Yên,2007
Thức cùng bãi Lữ