Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Khúc mùa thu

    Tác giả:

    Đã biết ta giờ không trẻ nữa
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng
    Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
    Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng

    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
    Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
    Có điều chi em mải miết đi tìm?

    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi
    Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

    Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá
    Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
    Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời

    Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
    Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
    Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi?

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.

    Dưới đây là phiên bản do Ngọc Anh trình bày.

    Bình luận

    1. nguyentho says:

      Chẳng còn gì bí ẩn nữa đâu anh
      Em khờ dại vì em trong trẻo quá
      Nếu biết trước tình yêu ham của lạ
      Em hoá kiếp đồng đen im lặng tới vô cùng !

    2. […] mông quá khoảng trống này ai lấp Khi thanh âm cũng bất lực như lời” (“Khúc mùa thu” – Hồng Thanh Quang) (ảnh sưu […]

    3. Diệu says:

      Đã biết ta giờ không trẻ nữa
      Sao thương ai ở mãi cung Hằng
      Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
      Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng

      Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
      Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
      Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
      Có điều chi em mải miết đi tìm?

      Hai khổ hay nhất, và tôi muốn chỉ có vậy. Ý kiến cá nhân thôi.

    4. 3ngonnen says:

      KHÚC MÙA THU và tâm sự của người vợ:
      Ngày đó, anh hay nghe nhạc Phú Quang, và khi tôi hỏi anh đang nghe gì, anh đã gửi cho tôi bài hát này. Ngày ấy, tôi khờ dại quá, cũng yêu luôn bài hát mà không nghĩ ngợi gì. Chỉ đến giờ tôi mới hiểu, đó là những gì anh muốn nói với tôi “khi thanh âm cũng bất lực như lời”…
      Ở vào tuổi 35, cái tuổi “đã biết ta giờ không trẻ nữa”, cái tuổi mà anh đã qua 6 năm yêu tôi và 6 năm cưới tôi, cái tuổi anh đã có gia đình, có 2 cô con gái xinh xắn, ngoan ngoãn thì… anh lại yêu, yêu một người con gái khác, người con gái hơn tôi tất cả mọi thứ, người mà anh ngưỡng mộ, tôn thờ. “Sao thương ai ở mãi cung Hằng”. Thế nhưng anh cảm thấy đã bị giàng buộc, bị giằng xé bởi “Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế. Chẳng chịu nhoà khi tới giữa mùa trăng” nên anh dồn nén mà không thể nói ra.
      Ngày xưa, anh đã từng yêu tôi đến cuồng dại, và tôi cũng đã yêu anh đến mãn nguyện tưởng chừng như không còn mong đợi điều gì tốt đẹp hơn thế. Anh thực sự đã hy sinh tất cả cho tôi, anh là lẽ sống, là niềm tin giúp tôi vượt qua bệnh tật hiểm nghèo. “Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc. Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em. Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc. Có điều chi em mải miết đi tìm?”
      Nhưng rồi dần dần, tình yêu của anh đã trở nên phai nhạt. Anh cho tôi cũng chỉ là tầm thường, và có lúc, tôi trở thành gánh nặng. “Tôi đã đến cùng em và tôi biết. Em cũng là như mọi người thôi. Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu. Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người”.Ngay cả nếu tôi cố gắng hoặc lặng câm cam chịu thì tình cảm trong anh đã “vỡ”, và giữa chúng tôi mãi mãi là một “khoảng trống mênh mông”. “Ngay cả nếu âm thầm em hoá đá. Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi. Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
      Khi thanh âm cũng bất lực như lời”
      Tất cả kỷ niệm chỉ còn là “quầng thu thuở ấy”. Và anh ạ, em sẽ là “người đàn bà giấu đêm vào trong tóc”, anh đừng hỏi “em tìm gì khi thất vọng về tôi?”
      Đồng cảm với bạn nguyentho!

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)