Long lanh buồn, long lanh cô đơn
Tác giả: Nguyễn Thị Hồng Ngát
Ai dám kêu lên giữa thế gian này
Rằng ta là người hạnh phúc
Họa đó là người điên!
Đã có những ngày có thể là vàng
Không biết giữ để tuột tay rơi mất
Chỉ một lần lười nhác,
Chỉ một lần chủ quan.
Long lanh ngày lại long lanh đêm
Long lanh chán – long lanh buồn tẻ
Long lanh xinh – chẳng để làm gì cả
Long lanh một mình – long lanh cô đơn.
Vui thú nào tồn tại ở thời gian
Năm tháng chết cả khi người còn sống
Tù khổ sai trong số phận mình đau đớn
Long lanh buồn – long lanh cô đơn…
Một ngọn đèn thổn thức trong đêm
Một quầng sáng lẻ loi, cô độc
Ai dám nói mình là người hạnh phúc
Họa đó là người điên!