Bài giã biệt
1.
Rồi trong ngôi nhà ký ức em sẽ đặt anh ở vị trí nào?
Bên cạnh lớp học ngày xưa hay khu vườn tuổi nhỏ?
Bên cạnh hình ảnh đôi guốc cao gót đầu tiên
hay con búp bê gãy tay trên gác bếp?
Khoá cửa ngồi nhà, viễn du vào cuộc đời thường nhật,
bao nhiêu lâu em trở lại một lần?
Ấy có phải là những ngày mưa, những buổi cuối tuần không có phim hay?
Ấy có phải những lúc chồng em không trở về nhà vào buổi tối?
Chiếc chìa khoá mắt buồn đưa vào đêm vắng.
Trong những gian phòng dĩ vãng em sẽ tìm đến nơi anh.
Anh đã nghe thấy tiếng chân em đi:
đúng là âm thanh của đôi giày ngần ngại,
đúng là bước chân nai trên lá thu vàng.
Em sẽ đặt vài ngón tay tình cảm lên vai anh
rồi vội vã đẩy lui vì chợt nhận thấy rằng
anh chỉ còn là một công trình điêu khắc.
Trong ngôi nhà cũ của tâm hồn em sẽ bỏ đi mau
như một người khách lạ để tránh những nỗi buồn xưa cũ vướng vào vai.
2.
Ðừng nói đến tình yêu trong tâm tưởng.
Anh xin em nếu chẳng gối đầu trên tay anh
thì cũng đừng giam đôi cánh to của loài dã điểu.
Nếu bước chân anh chẳng được theo em
thì hãy mặc con tuấn mã chạy trong rừng.
Trong ngôi nhà ký-ức dù em đặt anh giữa gian phòng chọn lọc,
trong khu vườn kỷ-niệm dù em cho anh miếng đất ưu tiên,
tất cả với anh vẫn chỉ là nghĩa trang tình ái.
Ðừng nói tới những câu thơ xưa cũ với hình ảnh đôi chim liền cánh,
cuộc hò hẹn kiếp sau, sự tưởng nhớ thường xuyên trong xa cách.
Em dư biết giá trị liều thuốc an thần
của những bài thơ nói về tình yêu kiếp khác,
sao còn bắt anh chèo thuyền trong ảo tưởng?
Em dư biết cha mẹ sinh ra anh vốn là một đứa con hư
chẳng biết tôn ai làm thần tượng,
sao còn bắt anh tìm một chỗ ngồi riêng biệt cho em?
Sao nỡ bắt anh về ẩn náu trong khu rừng kỷ-niệm
để loài thú cô đơn tiêu hao thân thể. Những tế bào úa mòn
sẽ chẳng đủ nuôi loài dòi trong bữa tiệc thần kinh.
3.
Anh từ chối chiếc bánh còn thừa, tự do hứa hẹn,
chân lý lưỡi lê và những lời an ủi.
Lịch sử đã dạy anh sự đổi thay. Chiến tranh cho ý thức
ngọn lửa sáng ngời để hoả thiêu những cuộc hoá trang tình cảm.
Cuộc đời đã dạy anh ảo vọng có kích thước của hoả diệm sơn
thân thể đợi chờ chỉ là thân cây
mà chất diệp lục tố chẳng bao giờ còn trong sức lửa.
4.
Tuổi ba mươi và bấy nhiêu lần luỹ thừa đau khổ.
Nhân danh cành tay mọc trái nghi ngờ.
Nhân danh vầng trán quê hương lo ngại.
Nhân danh mái tóc chờ mưa trong sa mạc.
Như lễ vật trong ngày lại quả gửi về chẳng còn nguyên vẹn,
anh trả lại em những mùa thu lá vàng,
những xứ ước mơ, những lâu đài kỷ niệm.
Anh trả lại em cả cặp môi trên gò má,
lá thư xanh và ngón tay tuổi trẻ.
Vỗ mạn thuyền xô động, với nếp trán phế binh,
với đôi mắt dã tràng mệt mỏi,
anh đi vào ngôi nhà nguyện tâm hồn.
Gửi đến cho em âm thanh của những tiếng chuông khởi đầu Thánh lễ.