Hoa huệ
Tác giả: Bế Kiến Quốc
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen…
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen ?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen…
“Hoa huệ trắng và bức tường cũng trắng”
Nhưng bóng hoa vĩnh viễn sẽ là đen
Những tháng ngày ta mãi không quên
Một bông hoa tưởng chừng như trong trắng
Em nhìn đi đâu mà sao em yên lặng
Cái ta đáng nguyền đâu phải cái bóng đen
Em dẫu buồn năm tháng vẫn vui thêm
Vì cuộc đời có ngàn hoa trong trắng
Cách lập tứ làm người đọc phải ngẫm ngợi! Từ một hiện tượng có thật: Bóng của bất cứ vật gì trên nền trắng kể cả hoa huệ trắng đều đen…Bởi bóng không phải là bản chất của sự thật! Nhất là trong tình yêu…
Ngắn gọn,gây ấn tượng mạnh.Điều tác giả định nói nằm ngoài câu chữ…
Cầu chúc nhà thơ an giấc ngàn thu…