Đi trong rừng
Tác giả: Phạm Tiến Duật
Anh đi trong rừng, lá vỗ trên cao
Gió bốn bề cây, cây ngả nghiêng chào
Lay bóng đậm gió thổi vào đốm nắng.
Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng
Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay
Cây bồng bênh cười vui suốt ngày
Thân thẳng cây chò, cành ngang cây bứa
Cây nhựa trắng là cây si, cây sữa
Nhựa vàng cây dọc, nhựa đỏ cây nò
Cây nứa mọc đứng, cây giang mọc bò
Cây tầm gửi mọc ngồi đỏng đảnh
Cây lim uy nghi, sa nhân ma mỏng mảnh
Dạ hương của đêm, mắc cỡ của ngày
Da bàn tay thường chạm với da cây
Khuôn mặt người chạm vào mặt lá.
Rừng ơi rừng, ta bỗng gần gũi quá!
Không có những ngày này, hồ dễ đã quen nhau ?
ĐỌC THƠ PHẠM TIẾN DUẬT
BÀI “ĐI TRONG RỪNG”
Đi trong rừng quả lá cành chằng chịt
Khiến bài thơ càng kín mít cho ôi
Ta dò la tìm thử ý không tồi
Nhưng chẳng thấy chỉ thấy cây cùng lá
Cây toàn cây thơ chi mà cũng lạ
Nó mịt mùng không thấy bóng nhân văn
Ở vài nơi còn thấy cả đạn bom
Và mìn nữa quả chiến tranh là thế
Phạm Tiến Duật tha hồ mà kể lễ
Cây toàn cây và chỉ có toàn cây
Kể say sưa như sợ sẽ qua ngày
Nhà thơ thật giống thợ rừng chẳng khác
Thơ thật sự tầm thường và mộc mạc
Toàn danh từ và cũng chỉ toàn cây
Đọc cho vui mà chẳng thấy gì hay
Phạm Tiến Duật “Đi Trong Rừng” là thế đó
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(11/01/16)