Một bài thơ nhỏ
Tác giả: Du Tử Lê
Người về như bụi,
Vàng trang sách xưa.
Người về như mưa,
Soi tìm dấu cũ.
Tôi buồn như cỏ,
Một đời héo khô.
Tôi buồn như gió,
Ngang qua thềm nhà.
Thấy ai ngồi đợi,
Bóng hình chia đôi,
Sầu tôi lụ khụ.
Người về như sóng,
Buồn tôi quanh năm.
Người về như đêm,
Mơ hồ cõi chết.
Tình tôi phập phều,
Những tăm phụ bạc.
Lòng tôi gian ác,
Giấu trong miệng cười.
Người về như sương,
Ẩn sau lá động.
Người về như gương,
Thấy mình mất tích.
Người về như sông,
Tràn tôi, lụt lội.
Hồn tôi thả nổi,
Như khóm lục bình.
Sầu ai về cội.
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo phổ nhạc thành nhạc phẩm Người về như bụi.
Dưới đây là phiên bản do Kim Tước trình bày.
Hỡi người DU TỬ họ LÊ,
Thuở tôi mười bốn từng mê thơ người!
Giờ đây viễn xứ trùng khơi
Thơ còn xanh mướt như thời xa xưa?