Ngọn đèn đứng gác
Tác giả: Chính Hữu
Trên đường ta đi đánh giặc
Ta về Nam hay ta lên Bắc,
Ở đâu
Cũng gặp
Những ngọn đèn dầu
Chong mắt
Đêm thâu
Những ngọn đèn không bao giờ nhắm mắt
Như những tâm hồn không bao giờ biết tắt,
Như miền Nam
Hai mươi năm
Không đêm nào ngủ được,
Như cả nước
Với miền Nam
Đêm nào cũng thức…
Soi cho ta đi
Đánh trận trường kỳ
Đèn ta thắp niềm vui theo dõi
Đèn ta thắp những lời kêu gọi.
Đi nhanh đi nhanh
Chiến trường đã giục
Đầy núi đầy sông
Đèn ta đã mọc.
Trong gió trong mưa
Ngọn đèn đứng gác
Cho thắng lợi, nối theo nhau
Đang hành quân đi lên phía truớc.
(1965)
Bài thơ này đã được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên.
Dưới đây là phiên bản do Trung Đức trình bày.
like
ĐỌC THƠ CHÍNH HỮU,
BÀI “NGỌN ĐÈN ĐỨNG GÁC”
Thơ tự do mà lòng chẳng tự do
Toàn nói cuội phỉnh phờ ai thế nhỉ
Thơ Chính Hữu có thua gì Tố Hữu
Cũng hơi thơ khẩu hiệu thật mượt mà
Rồi thời gian cũng còn lại bầy gà
Con trước gáy khiến con sau cũng gáy
Đời là thế toàn tranh nhau kiểu vậy
Con te te con khác cũng te te
Hoặc khác chi như những buổi trưa hề
Cũng chỉ thấy toàn tiếng ve rền rĩ
Thơ xạo xự đèn nào mà đứng gác
Đèn nào đây hay đèn thắp mù u
Ôi thương thay nhân thế kiểu lù dù
Thơ tự gạt hay gạt người cũng thế
Khóc mướn thương vay kiểu đời u trệ
Thơ gì đâu chỉ tự bốc mình sao
Chính Hữu về sau thêm Thiết Sử vào
Cùng hơi hướm cũng có gì khác lạ
Cũng phản kháng cũng ngợi ca tá lã
Ôi nhà thơ kiểu tự sướng mà ghê
Thôi vài câu cũng đâu muốn nhằm phê
Đời đâu phải thảy ai đều ngu cả
Thơ mụ mẩm tự đề cao ra rã
Một thời xong rồi cũng chỉ vậy thôi
Ngôn ngữ khoa trương đâu ích cho đời
Lòng tự dối một thời rồi cũng thế
Hãy đừng tưởng đời như trò chơi trẻ
Cứ bu lu là thiên hạ nhào theo
Hãy bớt đi phận ếch muốn trèo đèo
Hay nhảy tới bu càng xe cũng thế
Cũng chỉ huênh hoang đi tìm diễm lệ
Đèn mù u rồi rốt cũng mù u
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(17/01/16)