Lặng lẽ mình em
Tác giả: Phạm Thị Ngọc Liên
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
Sẽ chẳng có thêm lần nào
Em làm thơ cho anh
Dẫu chỉ một lần nghi ngờ
Hay một lần cố tình đùa cợt
Dẫu chỉ một lần lỡ tới
Một lần buột miệng
Trái tim ràn rụa khóc thầm
Lặng lẽ
nắng và mưa
Lặng lẽ những ánh mắt em nhìn anh
Như nhìn một vì sao trong đêm
ngọt ngào niềm mơ ước
Lặng lẽ những hạnh phúc đời thường
Em đã quên
không được hưởng
Lặng lẽ những câu thơ anh không tin
Đó là sự thật
Lặng lẽ khước từ
Lặng lẽ mình em.
Có những lúc tâm hồn chỉ đắm một nỗi buồn
Tưởng chừng mong manh
Môi em vẫn tươi hồng nụ cười
Trái tim đau không ngừng nhịp thở
=> đau đớn, nghẹt thở, quặng thắt, mọi thứ chỉ có thể thinh không,…
lòng buốt giá về nơi cửa phật… a di đà.
Trái tim mang nợ, trái tim còn chữ hiếu, vẫn phải đập dù nát tan vàng đá, vỡ vụn,… mà môi vẫn hồng xinh tuổi đôi mươi,…