Cho một người
Tác giả: Anh Ngọc
Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy mình cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế
Khi người không yêu ta
Buồn đã thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế
Như đánh mất điều gì
Lòng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả
Có lẽ ta thương người
Giờ này đang thui thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi
Ngỡ chẳng có gì đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói
Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người thì yêu tôi
Còn tôi yêu người khác.
Ừ!? Ai cũng bảo phụ nữ nên lấy người thương mình hơn lấy người mình thương. Nhưng nếu như vậy có phải đáng thương cho người thương mình ấy không?! Tôi tự hỏi đã có bao nhiêu cặp vợ chồng lệch nhau như thế rồi? Họ có hạnh phúc không? Tôi sợ sợ lắm khi tưởng tượng ra cảnh mình phải gắn bó suốt đời với một người mà tôi không yêu thương. Có người bảo thời gian là phương thuốc nhiệm màu có thể giúp ta quên được người cũ và yêu thương người mà ta luôn gần gũi. Bởi ông bà ta có câu ” tia thia quen chậu, vợ chông quen hơi “. Có ai đó dám chắc răng mình sẽ hạnh phúc không với cuộc hôn nhân một phía. Nếu là tôi tôi sẽ làm sao với người tôi thương , rồi người thương tôi. Tất cả chỉ là một phía thôi. Tình yêu có còn là số ưu tiên trong lựa chọn của chung ta khi thực tế cuộc sông của chúng ta có quá nhiều thứ chi phối.