Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Thời đất nước gian lao

    Chúng đã ngủ cả rồi
    những con hươu bị bóng đêm săn đuổi
    chúng đang gác cặp sừng lên vầng trăng cuối tháng
    rồi nằm mơ về một cánh rừng
    không có thuốc đạn và súng săn

    Họ đã ngủ cả rồi
    những người lính bị chiến tranh săn đuổi
    họ nằm mơ gặp lại bầy hươu
    gác sừng lên người bạn vô danh
    trên cánh rừng đã chết

    Chỉ còn lại vầng trăng và giấc ngủ
    chỉ còn lại dấu vết cuối cùng của bầy hươu bị săn đuổi
    chỉ còn lại câu thơ thầm lặng
    về những người đã ra đi

    chỉ còn lại những gì không còn lại
    bởi người đau đớn nhất sau chiến tranh
    không ai khác ngoài mẹ của chúng ta
    những đứa con không trở về
    hòa bình dưới mưa phùn
    được đắp bằng cỏ non và nước mắt

    *
    * *

    Đêm đêm
    những người con ngỡ đã đi thật xa
    đang lặng lẽ trở về
    họ lẫn vào gió vào sương đêm
    không cần an ủi
    họ chẳng ồn ào như lời ca sôi sục ngày ra đi

    họ còn nguyên tuổi trẻ
    những người lính chưa tiêu phí một xu mơ ước
    chưa tiêu hoài một đồng thanh xuân

    họ trở về tìm lại
    trang sách học trò đêm đêm còn thao thức
    trên cánh đồng tiếng Việt ngàn năm

    Mẹ lại thấy chúng con về
    như cánh cò tuổi thơ lưu lạc
    đã bao ngày phải xa rời thôn ổ yêu thương
    chúng con trở về tìm lại
    giọt nước mắt xót xa và đắng cay của mẹ

    một bên là núi sông ngăn cách
    còn bên kia là bóng đêm chiến tranh
    vẫn biết đạn bom không có mắt
    vẫn biết hận thù không thể phân biệt nổi
    đâu là hoa sen và đâu là bùn tối
    nhưng các anh vẫn phải ra đi

    các anh phải ra đi
    lời ru chùa Tây Phương
    những La Hán mặt buồn
    người thợ mộc xứ Đoài
    lấy thân xác hom hem của mình làm mẫu vẽ
    ba mươi sáu dẻo xương sườn
    réo rắt tấu lên bản đàn tam thập lục
    người gẩy đàn thì đau đớn
    mà bản nhạc viết cho đàn lại reo vui

    *
    * *

    Mẹ đã sống dưới mưa phùn ảm đạm
    những ngày dài nghèo đói quắt quay
    Mẹ thiếu sữa sinh đứa con thiếu tháng
    Tổ quốc xanh xao Tổ quốc hao gầy

    Mẹ có mặt trong dòng người nhẫn nại
    lặng lẽ xếp hàng từ mờ sớm tới đêm hôm
    Mẹ lần hồi thời cơm tem gạo phiếu
    nuôi lớn những người con
    rồi gửi tới chiến trường

    Mẹ đã khóc lúc rời ga Hàng Cỏ
    những đoàn tầu hun hút tuổi hai mươi
    một thế hệ hồn nhiên không biết chết
    chưa từng yêu khi gục ngã cuối trời

    Mẹ ở lại với sông Hồng tần tảo
    áo phù sa lam lũ tháng ngày
    câu quan họ cất trong bồ thóc cũ
    sông Cầu trôi như một tiếng thở dài…

    *
    * *

    Tàu xuyên đêm
    tiếng gió xé bánh xe lăn quần quật
    đêm nay họ trở lại một thời gian lao
    đường vào Nam hun hút những chuyến tầu
    máu rất đỏ tuổi hai mươi nằm lại
    câu hát bảo:
    tuổi hai mươi những người đi trẻ mãi
    câu thơ bảo:
    đất nước hình cánh võng mẹ ru ta

    và ở hai đầu đêm võng mắc dọc rừng già
    trăng cũng sốt rét rừng như ta sốt
    trăng mất máu như bạn ta thủa trước
    dọc cánh rừng na-pan

    sông Thạch Hãn
    nước mùa này còn ấm
    và các anh trong suốt
    những người hy sinh thời gian lao

    mây Quảng Trị
    mùa này vẫn một màu huệ trắng
    trên Cổ Thành
    như ngày các anh ngã xuống
    những người hy sinh thời gian lao

    Và mưa gió Trường Sơn
    mùa này vẫn tắm gội
    những người con nằm lại
    thời đất nước gian lao

    những cánh rừng cuối thu ngủ dưới mưa phùn
    đất nước tôi những người nằm trong đất
    chất phác như bùn hồn nhiên như cỏ
    buồn đau không còn thở than
    những ngọn sóng đất đai lưu giữ mọi thăng trầm
    người chép sử ngàn năm là bùn đất
    kiên trì và nhẫn nại
    máu của người là mực viết thời gian.

    Bình luận

    1. BÙI HẢI ĐĂNG says:

      Thơ NVC trùng điệp những cảm xúc với những suy nghĩ và cảm nhận sâu sắc,gần gũi và thăng hoa bay bổng…
      Thú thực tôi không thích đọc những bài thơ dài…
      Chỉ thích đọc những bài thơ dưới 30 câu…
      Nhưng tôi thích thơ ông với:
      Mẹ ở lại với sông Hồng tần tảo
      Áo phù sa lam lũ tháng ngày
      Câu quan họ cất trong bồ thóc cũ
      Sông Cầu trôi trong tiếng thở dài..
      Gợi được nỗi buồn,của mẹ lam lũ tần tảo… Trong đói nghèo ,Song tâm hồn trong sáng của dân tọc vẫn lưu giữ và chỉ cần gặp dịp là thăng hoa… Sông Cầu hay là hồn người hồn dân tộc đã phải cất tiếng thở dài rất gợi, rất tâm trạng…

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)