Linh cảm
Tác giả: Nguyễn Thị Mai
Thôi thế là mùa xuân đã trôi qua
Giêng rộng quá không xuể vòng tay giữ
Tờ lịch mỏng manh sáng mở chiều đã cũ
Em bóc rồi. Ngày tháng xót xa rơi
Linh cảm có anh ở phía chân trời
Em đi đến bằng bị vừng cổ tích
Vừng rắc hết rồi bàn chân không về đích
Em nhọc nhoài khuỵu ngã giữa khát khô
Ở đâu rồi năm tháng ấy cơn mơ
Ngã ba chia tay vạt áo em đầy nắng
Con đường nhỏ một chiều mưa vắng
Dưới hiên chờ không dám nép vào anh
Thôi thế là mùa xuân ấy qua nhanh
Tu hú gọi nôn nao ngoài bãi vải
Anh đi rồi lời hẹn không trở lại
Để sông luồn lở cát xuống dòng trôi
Năm tháng dịu êm năm tháng qua rồi
Em lặng lẽ đi ngược chiều gió thổi
Ngõ nhà em hoa mướp vàng bối rối
Để suốt đời linh cảm có anh qua.
Bài thơ mang lại cho người đọc một cảm giác buồn man mác. Trong cuộc sống bộn bề với những lo toan thường nhật, mọi thứ đến rồi đi nhưng Tình Yêu còn đọng mãi.
Tuy thế, hãy cứ yêu đi khi còn có thể, hãy cứ lặng buồn khi mỗi lúc Xuân sang.
Không phải Tình yêu nào cũng đơm hoa kết trái, và không hẳn những trái ấy đều cho hương thơm, vị ngọt. Nhưng để có một Tình yêu mà đôi khi chợt nhớ đến, chợt bắt gặp đâu đấy hình ảnh của ngày xưa và để “Suốt đời Linh cảm có anh qua” thì thật đáng trân trọng lắm phải không?
Thật lòng sau khi đọc bài này tôi liên tưởng ngay đến chuyện tình của mình,Nhưng tôi cảm thấy khó hiểu tại sao ở khổ cuối tác giả lại dùng hình ảnh hoa mướp,mà lại không phải là 1 loài hoa khác,và tôi không hiểu ẩn ý của tác giả trong hình ảnh này!
Vì ngày xưa trước cổng nhà thường hay trồng một giàn mướp nên nhà thơ mới viết câu cuối như vậy.ngõ cổng ngày đó thường rất dài. Hình ảnh hai câu cuối gợi cho mình một hình ảnh rất thân thương của làng quê thanh bình, yên ả. Dàn mướp đầy hoa vàng với những chú ong vỗ cánh xập xòe trong cái nắng hanh vàng của mùa thu thật đẹp!