Soi mắt
Một ngày em mở mắt ra
Và anh biến mất.
Đơn giản là anh chưa từng có mặt
Trong khu vườn đường không lát gạch của em
Anh cũng như bao người muốn chân bước thật êm
Thảm cỏ phải mịn màng, và đường không gập ghềnh sỏi đá
Chiếc ghế gỗ bụi chẳng phủ mờ trắng xóa
Nắng là nắng non mơn trớn vết giày
Hoa phải tươi cho đến tận cuối ngày
Đất ẩm phải thơm mùi vỏ cây
Lá rơi thầm, không làm ai giật mình sất cả
Và anh muốn nghe khu vườn hát một bài ca
Phải không quá thơ ngây
Nhưng đừng cằn cỗi đi theo năm theo tháng
Nàng tiên trong khu vườn vắng
Đừng tròn trịa ấm êm, cũng chớ quá hao gầy!
Rượu phải đủ nồng để gọi cơn say
Nhưng cũng đủ mềm để đầu không nhức nhối
Tình yêu
Vừa đủ thôi
Đủ ngây ngất trên môi
Mà không để lại dấu vết gì trong mắt
Một ngày em mở mắt ra
Và anh biến mất
Em soi mắt mình trong gương
Không một bóng hình nào đọng lại!
10/07