Nhà xưa
Bao năm rồi mới về lại nhà xưa
Lá tre rụng đầy chiều, chiều xạc xào quá thể
Lũ cháu nhìn ta như khách lạ
Mẹ cập quờ: “Có phải Đại về không?”
Chúng con thành những kẻ cướp công
Đứa thì chết, đứa thì đi biền biệt
Đi lắm thế, đi làm gì chẳng biết
Mẹ vẫn còn mà cứ giống người dưng!
Tuổi trẻ con đi dọc những cánh rừng
Sau giặc giã, chỉ mong về với mẹ
Lại mê hoặc những cánh buồm cuối bể
Sau chân trời, chân trời khác càng xa…
Không biết sau lưng tóc mẹ sương nhòa
Không biết đời người gang tay và công danh mây nổi
Mải miết những lối đời vời vợi
Con tìm hoài không thấy một bình yên
Hoa vườn nhà qua chạp nở vào giêng
Con chuồn ớt xập xè đỗ cành tre nguệch ngoạc
Này bụi duối trốn tìm, này góc sân té nước
Tuổi thơ nào chờ Tết, áo hoa bay…
Con về đây và mẹ vẫn còn đây
Mà quê cũ đã thành xa ngái quá
Con đáng tội – con lạy quỳ xin mẹ
Tha cho con hoang nốt một đời này.
1995-1996