Những đứa trẻ buồn
(Tặng các bạn và các em tôi)
Heo may cỏ lạ rừng chiều
Ngàn lau rụng trắng
Những đứa trẻ buồn ướt lạnh
Đường dài mặt trận nối nhau đi
Sau lưng chấp chới nắng hè
Biển ở trên trời sóng mạnh
Lửa như niềm tin có sẵn
Lớn lên ta lại đi tìm
Lòng chỉ muốn yêu thương
Mà cứ phải suốt đời căm giận
Cuộc chiến tranh dằng dặc
Rừng đầy muỗi độc
Chiến hào lở loét khói bom
Những đôi giày thủng đầy bùn
Những tấm vải mưa ướt sũng
Những con vắt đói chui vào lưng
Lá thư nhà đọc mãi đến thuộc lòng
Đêm trắng sương lùa củi tắt
Mộ bạn đá hoang gió lạnh
Chôn bao trìu mến của ta
Những con đường nắng ngày xưa
Những trang sách hẹn bao điều tốt đẹp
Giờ má chạm nòng súng bỏng
Bên kia đồi gianh khét lẹt
Quân thù cháy giữa vòng vây
Mấy gã tù binh ngồi khóc
Run run những cánh tay gầy
Ta đã qua
Bao phố làng đổ sụp
Cổ nghẹn lòng thù hận
Nhìn bao em bé mồ côi
Mà sao chiều nay
Giết xong quân giặc
Chẳng thấy lòng thảnh thơi nhẹ nhõm
Chỉ nỗi buồn trĩu nặng
Dâng lên như đá trên mồ
Đầu mùa bông điệp nở hoa
Bài hát về con sẻ sẻ
Những nhịp cầu ta hẹn sẽ xây
Những cánh đồng ta chẳng về gieo hạt
Ta cứ là viên đạn
Xoáy trong cuộc chiến tranh dài
Lòng đã quên tất cả mọi điều
Để bắn súng ném mìn vào quân giặc
Chỉ xin được nói nỗi buồn có thực
Trong ngực ta đau buốt chiều nay
Xác nguỵ nằm ruồi muỗi bâu đầy
Những đôi mắt bệch màu hoa dại
Những gương mặt trẻ măng xanh tái
Những bàn tay đen đủi chai dầy
Các anh ơi, đừng trách chúng tôi
Các bà mẹ, tha thứ cho chúng tôi
Chúng tôi chẳng thể làm khác được
Quả đồi cháy như một phần quả đất
Bao đời người ta đã giết nhau
Với các anh tôi oán hận gì đâu
Nhưng còn có cách nào khác được
Cuộc chiến tranh này là khoản thuế đò ngang
Con người sang một bờ mới chín vàng
Con người được làm con người trở lại
Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ sống dậy
Những tháng năm đã mất
Những nhịp cầu gẫy gục
Những toa tầu sụp đổ tan hoang
Heo may cỏ dại úa vàng
Ngàn lau rụng trắng
Những đứa trẻ buồn ướt lạnh
Đường dài mặt trận nối nhau đi…