Một bài thơ về sông
Tặng Kì Thủy
Ngày mai tôi đi xa
con tim háo hức trong ngực.
nỗi buồn trở về đúng lúc,
dắt tôi ra
bờ sông quê nhà.
Sông dài như con đường đời,
tôi sẽ phải đi,
ngày mai…
Sóng phập phồng, run rẩy trăng sao.
Cơn gió nào
xộc vào
nỗi nhớ…
…Nhớ Kì Cùng quằn quặn mùa lũ
con mãng xà phù sa ngóc cổ,
thở phì phò rin rít chân cầu.
Khúc sáo buồn thổi trắng đêm thâu
những đôi tình nhân không có ô thước làm cầu
sông hứng vạn giọt thương giọt nhớ…
Cha tôi lại bập bềnh con thuyền nhỏ
tôi nơm nớp những con sóng đớp người…
Cha trở về
nhà chật tiếng cười.
Tôi lớn lên từ vai áo bạc của Người
từ con thuyền như con trâu nhà nông,
từ đêm thu sóng đuổi nhau trên sông
đùa ào ạt xô tôi vào giấc ngủ.
Sông cứ sóng để một đời ta nhớ,
Sông cứ trong để một kiếp ta trong.
Giữa bão lũ và hồng thủy hối hả
Bến sông yên để ta tĩnh lại lòng…
Ta đi qua sông Lô, sông Mã, sông Hồng,
Nơi đâu chẳng xanh một sắc Kì Cùng
Khi trong lòng đã chảy một dòng sông…
(Tác phẩm đạt Giải nhất Cuộc thi Thơ Sinh viên năm 2010)
Con sông là hình hài của quê hương đất nước,đã in đậm vào tâm hồn chàng trai từ buổi thiếu thời.Ngày người con trai ra đi đã mang theo nỗi buồn thì nỗi nhớ :
Dắt tôi ra
Bờ sông quê nhà…
Nơi ấy có nỗi buồn thiên cổ:
“Khúc sáo buồn thổi trắng đêm thâu
Những đôi tình nhân không có cầu Ô Thước”
Chàng trai ấy ra đi mang theo mang theo nỗi buồn của con sông quê.Anh ta đã uống nước trăm ngàn con sông,con suối.Nơi đâu chàng trai cũng gặp:
Nơi đâu chẳng xanh một sắc Kỳ Cùng
Khi trong lòng đã chảy một dòng sông”
Thi nhân đã hoá thân vào trăm ngàn con sông đất Việt.Song lòng luôn nhớ về nguồn cội…
Bùi Hải Đăng
haidang4556#yahoo.com.vn
Nỗi buồn trở về đúng lúc
Chữ đúng lúc nói được cái cần thiết. Trong phút giây của niềm vui, người ta cũng dễ quên đi những điều giản dị, bình thường mà gắn bó, là cái nôi cho mình. Nỗi buồn phải xa quê đế thật đúng lúc để con người này vẫn còn biết mình có một quê hương
Trăng sao như rơi trên dòng sông, những con sóng phập phồng như thổn thức, như lồng ngực của tác giả,
chữ con sóng dớp người làm cho liên tưởng đến những nguy hiểm nhìn thấy trước mắt, chữ nhà chật tiếng cười đa nghĩa một cách bình dị . nhà chật là nói cái hoàn cảnh, nhà chật tiếng cười thì rõ là gia đình này đông con, rồi tiếng cười ấy là tiếng cười tràn đây của cuộc sống
Sông vẫn lặng yên. Nhìn vào sông mà soi lại mình. Để học sông cách lặng yên mà đi qua bão tố, để có thể vẫn trong xanh giữa vẩn đục.
Con sông luôn là đề tài cho những bài thơ viết về quê hương. Con sông trong thơ Đinh Tuấn Anh thật lạ. Có khi sông là con đường đời
“Sông dài như con đường đời,
tôi sẽ phải đi,
ngày mai…”
Có khi sông lại mang theo nỗi nhớ dạt dào đến mãnh liệt:
“Sóng phập phồng, run rẩy trăng sao.
Cơn gió nào
xộc vào
nỗi nhớ…”
Sông quằn quại như một sinh thể sống động. Sông như con mãng xà hung dữ. Sông như khúc sáo buồn khóc thương cho những đôi tình nhân không có cầu Ô Thước. Sông hứng vạn giọt thương giọt nhớ của những đoi tình nhân khóc thương cho những cuộc tình buồn:
“Khúc sáo buồn thổi trắng đêm thâu
những đôi tình nhân không có ô thước làm cầu
sông hứng vạn giọt thương giọt nhớ…”
Con sông trở về trong hình ảnh người cha lam lũ, thành con thuyền như con trâu của nhà nông, thành những con sóng ru tuổi thơ vào giấc ngủ.
Dòng sông đã trở thành niềm thương nhớ một đời ta:
“Sông cứ sóng để một đời ta nhớ,
Sông cứ trong để một kiếp ta trong.
Giữa bão lũ và hồng thủy hối hả
Bến sông yên để ta tĩnh lại lòng…”
Sông như nguwoif bạn làm ta tĩnh lại lòng sau giông bão cuộc đời.
Khổ thơ cuối cùng nhà thơ khẳng định, con sông quê hương hiện diện trên khắp các dòng sông của đất nước :
“Ta đi qua sông Lô, sông Mã, sông Hồng,
Nơi đâu chẳng xanh một sắc Kì Cùng
Khi trong lòng đã chảy một dòng sông…”
Bài thơ khép lại bằng một tình cảm thật sâu đậm với quê hương.
“Sông cứ sóng để một đời ta nhớ
Sông cứ trong để một kiếp ta trong
Giữa bão lũ và hồng thủy hối hả
Bến sông yên để ta tĩnh lại lòng”
Chàng quả có một tâm hồn đa cảm, những vần thơ gợi lại biết bao những kí ức một thời ” ta nhớ” , dù đó có là ” sóng”, là những gìthương đau hay những gì trắc trở. Nhưng cuối cùng chàng cũng đã vượt qua tất cả, bên cạnh bờ sông Kì Cùng, chàng đã “tĩnh lại lòng ” để hôm nay nhớ về quê hương, nhớ về dòng sông với biết bao yêu mến!