Em (I)
I
choàng tấm khăn lên vai
giao lại anh chiếc chìa khóa cửa
em đi
ngoài kia
thành phố tiếng la tiếng khóc
người lũ lượt bồng bế nhau chạy giặc
tiếng đạn bay và tiếng bom gầm
em xếp lại trên bàn những chiếc cốc thủy tinh
những giá trị mong manh dễ vỡ
cầu thang gẫy tiếng búa ai bịt cửa
đêm chia tay rách xé những hồi còi
thời bạo tàn lửa cháy khắp nơi
những thây người gục ngã
những nhịp cầu sụp đổ
những toa tàu rỗng không
em đứng ở góc phòng
tóc lòa xòa trên má
anh ôm chặt thân em bé nhỏ
biết nói gì; lát nữa đã xa xôi
thù hận mênh mông mặt đất bùn lầy
em chập chờn đi trên đổ nát
thành phố bờ đá dựng
những bánh xe lăn vỡ
những hầm hố những nhành hoang huyệt mả
những người lính ngồi hút thuốc
mũ sắt mưa rào
những người lính mặt đen má hóp
hát gì nghêu ngao
anh lại nhớ về em
cái chấm nhỏ lạ lùng
trên cánh đồng trơ trụi
đôi mắt bàng hoàng như hỏi
“giết chóc thế còn chưa đủ
các người điên cả hay sao?”
khi người ta mặc cả máu người
thay tình nghĩa như thay áo lót
khi chung quanh ngổn ngang xác chết
khi chẳng có gì ăn
nói tình yêu e chừng lạc lõng
anh muốn ác mà không sao ác được
cứ yêu thương chờ đợi ích gì không?
ích gì không
chiếc cốc thủy tinh giữa trận ném bom
trong veo màn nước
buổi trưa nào môi em đã uống
đêm nay lung linh một vầng ánh sáng
tóc đen thẳm bay về như gió ốm
thổi nồng nàn trên những dãy phố khuya
II
sân ga bụi rậm
những toa xe lửa ghế dài
những mặt người mệt nhọc
tôi đi tìm em
bờ biển bão
những cô gái ướt đầm đìa như cá
những đôi mắt trập trùng biển lạ
quán ăn nghèo phố mỏ
vách tường ám khói
tiếng ghi-ta buồn
cô bé mù ăn xin
bến phà mưa buốt
cuộc chiến dài hun hút
tôi không đủ sức nghĩ về em
những đứa trẻ con bị giết
nằm kín hàng hiên
những khu rừng muỗi độc
tôi đi tìm em hầm hố chật
bom nổ tung bụi đất
cô điện thoại viên kêu lạc giọng:
“xe tăng địch tiến lên đồi
trung đội không còn ai sống sót!”
tìm em những chiến hào máu đẫm
tôi gào la bắn vào mặt quân thù
tìm em buổi sớm mùa thu
nước bên đường trong vắt
tìm em cô gái mười sáu tuổi
hiền như một trái mơ xanh
em đợi tôi nghi ngút nắng rừng
ở bản Tà-lề ở ngã ba Đồng Hới
em đợi tôi thành phố cũ
dưới bóng y-lăng hoa đỏ
em đợi tôi áo trắng
tuổi học trò gió bay
môi dại nói cười
phập phồng ngực thở
gác nhà em cao quá
mái tóc dài lơi lả buổi trưa thơm
tìm em thị trấn không tên
cũng có quầy bán báo và những áp phích cũ
mặt trận ầm ĩ bên kia núi đá
người ta khiêng về
những thương binh giập nát
mùa thu lạnh cơn mưa dầm dai dẳng
em có còn mặc chiếc áo mưa đen
lũ trẻ chạy nhảy râm ran
trên bãi cát ngoại ô thành phố
em hôm đó nghiêm trang
như một người đàn bà từng trải
khi nhà thờ rung chuông
mạng nhện rơi trên những khung ảnh thánh
bầy ruồi chết ngạt trong tủ kính
những mặt nạ khóc ròng trong rạp xiếc
chúng ta mua vé xem một bộ phim màu
về những người da đỏ
đi ngang qua vườn hoa Pát-stơ
em thì thầm: trong Viện giải phẫu
xác người chết ngâm đầy bể nước
anh cười đưa em về nhà
chợ Hôm bán nhiều su hào cải bắp
ta mua những trái cam vàng
mặt em sáng trong gương tròn lấp lánh
giữa vật vã thương vong và thắng trận
chập chờn sau khói đen
những hình ảnh không đầu không cuối
những ngày tháng những đồ dùng em chạm tới
anh lặng lẽ đi tìm
những mảnh vỡ của tấm gương
dưới đáy hào ướt sũng.