Tranh tết dân gian
Chuột thổi kèn, chuột làm chú rể
Cô dâu ngồi kiệu, thẹn thò ghê
Có cả chú mèo nhưng chẳng sợ
Khi đã mùa xuân ở bốn bề
Này trái dừa cao, anh trèo em đỡ
Vạt váy, ô hay dám hứng trời
Khuôn ngực để trần – mùa xuân mà lị
Thầy đồ cóc nhỉ, thầy đồ cóc ơi!
Thầy dậy những gì? Chi hồ giả dã
Học trò nghiêng ngả khổ quá mùa xuân
Nước chảy ngoài sông, cánh đồng mát thế
Mà mặt thầy cau, mà thước thầy cầm.
Đã tưởng ngày xuân vui làng, vui xóm
Ai có hay đâu khổ một thân chàng
Thế đấy, một tình hai khối bự
Khối thì trợn mắt khối phồng mang
Ơi cái đời xuân tràn trề sức lực
Đời tươi như gấc, đời đỏ như son
Nét bút dám cười ngay nơi muốn khóc
Trong giấy xơ thô nhấp nháy hồn
Gà lợn ngựa voi con xanh con đỏ
Trăng lặn trăng lên khi tỏ khi mờ
Nào tất cả vào đây cả mây cả gió
Em gõ nhịp sênh tiền anh hát í ơ.
“Tranh tết dân gian” thấm đượm “hồn dân tộc” từ hình ảnh, đường nét, màu sắc đến ngôn từ. Tết-mùa xuân-mùa hội tụ, người ta thấy sống dậy ở đó gương mặt, nụ cười của Xuân Hương, tâm trạng của “ông đồ” Vũ Đình Liên, cả cái không khí trong Chợ tết của Đoàn Văn Cừ………
Đọc bài thơ thấy lòng mình ấm lại. cảnh chợ tết ngày xuân ngày thơ bé lại sống lại trong tôi. Bao giờ được trở lại cái cảnh ngày xưa thơ bé, luôn háo hức khi tết đến xuân về.