Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Người đàn ông bốn mươi ba tuổi nói về mình

    Tác giả:

    1.
    tôi tuổi tỵ
    năm nay bốn mươi ba tuổi
    thường không có một đồng trong túi
    buổi sáng buổi chiều
    thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
    trong nhà ngoài sân với hai đứa con
    cây cà cây ớt
    con chó con mèo
    cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
    cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
    thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
    hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
    một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
    miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
    cũng không có chi phiền
    vấn một điếu thuốc hút
    hai ba lần tắt đỏ
    rồi nửa chừng rách giấy
    bạn bè gặp nhau
    cho uống một ly cà phê
    một lần
    qua hai lần phải tránh
    không phải ai cũng nghĩ như mình
    nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
    đưa tay cầm lấy
    miệng nói không được

    2.
    tôi thấy tôi như người tù được thả rông
    lang thang giữa đường giữa phố
    nhìn hết mọi người
    xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
    tôi đi lui
    tôi đi tới
    phố phường đông chật
    tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
    chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
    tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
    lấy chân hất một hòn đá
    cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
    rồi đi về
    qua cầu dép sút một quai
    tôi không muốn nhớ gì hết

    3.
    tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
    buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
    đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
    đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chửi thề
    những người đi bán về nói chuyện to
    hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
    qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
    tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
    trong gió có mùi rơm cháy
    tôi không biết làm gì hết
    tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
    đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
    tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
    hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
    trời còn lâu mới tối
    tôi đi gánh một đôi nước uống

    4.
    tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
    không định được ngày mai
    có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai cái kẹo gừng
    có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
    mả cha cuộc đời quá vô hậu
    cơm không có mà ăn
    ngó lui ngó tới không biết thù ai
    những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất

    5.
    lâu ngày tôi thấy quen đi
    như quen thân thể của mình
    tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
    buổi chiều không có cơm ăn
    những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
        những đứa đau quan sát những con chuột
            chết lòi ruột ở bến xe đò
    những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
        con cái chửi bới la hét trong bữa ăn
    người điên ở trần đứng làm thinh
        giữa trời mưa ngoài chợ
    những ngày hết gạo hết tiền hết củi
        muối sống không còn một hột của tôi
    những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
    hai mắt tôi mở to
    đầu tôi cúi thấp
    miệng tôi há ra
    những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
                dồn cứng chật cuống họng

    nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
    họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng

    6.
    nhiều khi tôi quá chán
    chân tay rã rời
    đầu óc đau nhức
    không muốn làm gì hết
    mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
                để đất đá lá cây đầy nhà
    tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
    dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
    nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
    bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
    đứa ngụy đứa cách mạng
    đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
    đứa không có được một cái áo lành
    đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
                 trở về xách một cái bị lát
    mặt cắt không có một hột máu
    đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn
                chờ khách ở bến xe
    đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
    có đứa râu tóc dài che kín mặt
    có đứa tàn không nhớ mình tên chi
    có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam
                ăn chợ ngủ đường
    mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
    hết chuyện nói

    hai đứa con đi chơi về cười nói
    đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
            cho nó làm ông địa múa thiên cẩu

    7.
    cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
    tôi đánh
    múa đi các con
    này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
    và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
    múa đi các con
    cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
    ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
    tôi vỗ tay hoan hô
    và không biết mình có nhớ ra được
            cái mặt ông địa không

    Tháng chín 1984

    Bình luận

    1. vivi says:

      Tôi đọc bài này mà nỗi hết da gà. Tuy tôi sinh ra vào giữu thập niên 80 nhưng ở quê tôi vào những năm 90 cuộc sống của những người đàn ông vô công rồi nghề (vì lý do khách quan hay chủ quan) cũng giống như cuộc sống của người đàn ông trong bài thơ này. Tôi đã chứng kiến tất cả những cảnh trong bài thơ. Bài thơ rất hiện thực nhưng không mất đi chất thơ!

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)