Đợi đò
Tác giả: Phùng Quán
Sông Hương ơi
Gió thổi chi nhiều rứa?
Sóng vỗ làm chi rối ruột cả hai bờ
Tôi ngồi… đá mọc thành thơ
Ngóng về cửa Thuận… tôi chờ đò lên…
Một đò lên…
Hai đò lên…
Ba đò lên…
Mà tôi chẳng thấy bóng em trong đò…
Bến sông đá tạc thành thơ
Đá thơ ngơ ngẩn ngẩn ngơ đợi đò
Một đò lên…
Hai đò lên…
Ba đò lên…
(Trích Trăng Hoàng Cung)
Bài thơ tình của Phùng Quán thật đặc sắc…Hình như từng câu,từng chữ trong bài thơ không thừa,không thiếu…để thể hiên tình yêu hóa đá trong nhớ thương của mình…
Từ Sông Hương gió, sông Hương sóng…Ông ngồi trên bờ đợi từng chuyến đò …ông chăm chú đếm theo thứ tự 1,2,3…song em vẫn chưa lên…
Tôi ngồi…đá mọc thành thơ
Ngóng về cửa Thuận…Tôi chờ đò lên…
Hai câu lục bát được lặp lại
Hai câu ba từ được lặp lại…
Thành nỗi buồn,nỗi nhớ thương day dứt đến cháy lòng như chính người đọc đợi chờ người yêu vậy…