Trái bí xanh
Hơn cả mang bình nước trường sinh trong cổ tích!
Hơn cả mang cây đèn thần trong nghìn lẻ một đêm!
Hơn cả mang trái đào tiên
Cắn một miếng sẽ trở thành bất tử!
Và trái cây bầm dập sẽ hết thiêng
Tôi mang trái bí xanh
Chút tặng vật quê mùa hèn mọn
Mừng sinh nhật em…
Trên da bí
Màu men Ngọc Lý
Tôi tạc câu thơ
Buồn như lửa
Hỏa táng trái tim…
Tôi ngồi lặng nhìn em
Cổ cháy khát cơn thơ
Môi rát bỏng những lời giã biệt
Tôi đã trải qua
Nỗi kinh hoàng của người tù vượt ngục
Khi bẻ cong chấn song sắt nhà tù
Mà tôi phải cưa kiên nhẫn suốt một mùa Thu
Lao vào bóng đêm ngàn cân treo sợi tóc
Nhưng nỗi kinh hoàng này đã thấm tháp vào đâu
Với nỗi lo trái bí xanh bầm dập
Trên con đường từ nhà tôi đến nhà em!…
– Đến nơi rồi!
Trái bí vẫn lành nguyên!
Tôi thầm reo như người tù vượt biển
Khi năm đầu ngón chân bỗng chạm đất liền!
Em đưa bàn tay cho tôi
Và tôi đã nắm chặt
Trong khoảnh khắc ấy
Tôi bỗng nôn nao chóng mặt
Toàn thân run lên một dự cảm kinh hoàng
Trên vực thẳm vô cùng của hạnh phúc
Tôi bỗng thấy mình đang đứng quá cheo leo!…
(Trích Trăng Hoàng Cung)
Văn hào V.Hugo từng nói”cuộc đời là một cành hoa, mà tinh yêu là giọt mật”. Tình yêu vẫn là muôn thuở dẫu ai đó vô tình hay hữu ý lãng quên. Phùng Quán đã có một tình yêu bình dị mà sâu sắc vô cùng.”Qủa bí” vẫn xanh dù thời gian bôi xóa.Nhưng vẫn hy vong một đời?