Thica.net

Mạng thi ca Việt Nam

  • Tìm về

    Tác giả:

    Chúng ta bỏ làng ra đi
    cánh đồng quê
    hoa dại mọc
    thân ngựa đá bên cầu rêu xám
    dây bìm bìm leo kín
    cỏ hoang che vết chân người
    bỏ con sông quê bên lở bên bồi
    anh em mỗi người mỗi ngả
    thầy mẹ lưng còng lẩy bẩy vào ra
    cơn nắng mưa bật gốc tre già
    bình gốm cũ men hồng rơi vỡ nát
    chúng ta đi lưu lạc
    quên nhà quên ngõ mấy mươi năm
    quên nguồn gốc của mình
    quên nước giếng

    kẻ tham ngọc dong thuyền ra biển
    người lên Phòng vô Huế đi buôn
    những phường phố tha hương
    những áo quần xa lạ
    anh ở Thị Nghè anh có nhớ
    vườn xưa tu hú gọi tìm anh
    những con tàu khói đen
    chở nỗi buồn biệt xứ
    mây chân trời trắng xoá
    chúng ta đi tít tắp đỉnh Cà Mâu
    cùng làng chẳng nhận ra nhau
    thờ những vị thần xứ khác
    nghe lời kẻ ác
    súng đạn người bắn thịt xương ta
    đào huyệt hận thù
    chia miền cắt đất
    tin những chữ không hồn trong sách
    tìm kiếm mãi đâu xa
    nào hay mình có một làng quê
    nở hoa muống tím
    có thể sống những ngày thương mến
    anh và em chẳng phải phụ tình nhau

    em bỏ làng đi đâu
    tay nải khoác vai buôn hồng bán nhãn
    em cười nói giữa thành phố sáng
    má nâu lồng lộng phấn son
    em tiếp rượu hầu bàn
    để khách xa làm nhục
    quên cánh đồng xưa quên khúc hát
    quên hoa mắc cỡ ở vườn anh

    đất quê hoang tàn
    chân lầm lạc tháng năm khủng khiếp
    hôm nay tất cả hãy về
    lối cũ, bờ đê
    những mắt bàng hoàng sau kính trắng
    những binh lính áo quần vằn vện
    những tướng già tóc bạc
    những kẻ lãng du những hồn uất hận
    anh em ruột thịt cầm tay
    lạy mẹ lạy thầy
    chúng con hư để thầy mẹ khổ
    từ nay chẳng tham lam mê muội nữa
    súng đạn người ném trả
    oán thù đổ xuống ao sâu
    anh đón em bên cầu
    em xuống hồ sen tắm mát
    rửa sạch đất bùn nhơ nhuốc
    chúng mình tha thứ cho nhau
    anh thương em, lòng đau
    cái mối tình Lạc Việt
    nhưng không quay lại chùa rêu mục
    không còm cõi, với mảnh bình gốm nát
    những ngu dốt ngàn đời, nguồn gốc đau thương
    trên cánh đồng xưa hạt mới ta ươm
    cái làng mới ta xây
    ở đó mọi người có quyền nói lên tất cả
    ở đó không ai làm phiền đến một con dế nhỏ
    thôi mẹ đừng khóc nữa
    chúng con đã về đây
    như kiếp cỏ may
    lạc loài gió lạnh
    sớm nay ra vườn trẩy chùm khế ngọt
    bắt con cua đồng
    nấu bát canh chua
    nghẹn ngào dâng mẹ
    đốt lòng con tiếng chim như lụa xé
    hót lo âu trên ngọn tre làng.

    Bình luận

    ví dụ: http://www.example.com

    Lời bình: (Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu)