Dọn về làng
Mẹ! Cao – Lạng hoàn toàn giải phóng
Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn
Vệ quốc quân chiếm lại các đồn
Người đông như kiến, súng dày như củi.
Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ
Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai
Mấy năm qua quên Tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy
Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi
Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi
Cơn gió bão trên rừng cây đổ
Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa
Ðường đi lại vắt bám đầy chân.
Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng
Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi
Nó vơ hết áo quần trong túi
Mẹ địu em chạy tót lên rừng
Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng
Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải
Bà lòa mắt không biết lối bước đi.
Làm sao bây giờ: ta phải chống!
Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
Súng nổ ngay đì đùng một loạt
Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
Cha ơi: cha không biết nói rồi…
Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc
Sợ Tây nghe, mẹ dỗ “nín” con im.
Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
Không ván, không người đưa cha đi cất
Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng
Con cởi áo liệm thân cho bố!
Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
Máu đầy tay, trên mặt nước tràn…
Mày sẽ chết! Thằng giặc Pháp hung tàn
Băm xương thịt mày, tao mới hả!
Hôm nay Cao – Bắc – Lạng cười vang
Dọn láng, rời rừng, người xuống làng
Người nói cỏ lay trong ruộng rậm
Con cày mẹ phát ruộng ta quang.
Ðường cái kêu vang tiếng ô tô
Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ.
Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá.
Mặc gà gáy chó sủa không lo
Ngày hai bữa rau ta có muối
Ngày hai buổi, không tìm củ pầu, củ nâu
Có bắp xay độn gạo no lâu,
Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm
Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con
Quả trên cành không lo tự chín tự rụng
Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng.
Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng
Ra đường xe, hát nói ung dung
Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước
Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai,
Chân đi có giày không sợ nẻ
Trên đầu có mũ che nắng mưa
Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!
Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà,
Giặc Pháp, Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta.
Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ.
Mùa đông 1950
ĐỌC THƠ NÔNG QUỐC CHẤN
BÀI “DỌN VỀ LÀNG”
Thơ này chỉ có tăm hao
Những ngày lửa đạn nghẹn nào non sông
Màu xanh nay thế màu hồng
Màu vàng cả thảy cũng dông cả rồi
Bây giờ đọc lại mà chơi
Chỉ còn thấy mỗi một trời nông dân
Đọc lên nghe chỉ muôn phần
Cái đời hạn hẹp lạc trong nhân tình
Thương thay đất nước của mình
Một thời loạn lạc phân tranh giữa người
Có ai hiểu rõ cuộc đời
Nương khoai liếp sắn một thời vậy thôi
Trải qua câu chuyện đường dài
Với bao nhiêu chặn con người âm u
Nhưng thời gian vẫn thiên thu
Nhân văn mới chính hướng đường đi lên
Làng xưa nay đã tênh hênh
Dọn về đâu chỉ cũ mềm vậy thôi
Một thời ảo mộng liên hồi
Người toàn tự sướng của thời ấu thơ
Hờn căm quả đến bất ngờ
Nó như ngôn ngữ vật vờ khác chi
Làm sao về với con người
Con người mới mẽ để làng cùng lên
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(13/01/16)
Tôi nhớ có các câu thơ:
Em ơi Việt Bắc đẹp giầu,
Núi rừng trùng điệp muôn màu nở hoa
Trên Phia a mây mờ buông xuống…..
Là bài thơ nào ? mà trong phụ lục tập đọc lớp 4 năm 1960 tôi được học bây giờ tôi muốn xem lại, được không ?