(Không đề)
Tôi tin núi tàn!
Tôi tin sông lấp!
Nhưng tôi không thể nào tin:
Một nhà thơ như anh lại ngã lòng suy sụp
Tôi tin, nhà thơ anh đã viết
Cách đây ba mươi năm
Những vần thơ lẫm liệt!
Tiểu đội anh, những ai còn và ai mất?
Không ai còn ai mất
Chỉ chết cả mà thôi!
Người sau kẻ trước lao vào giặc,
Giữ vững ngàn thu một giống nòi
Thế gian có một ngàn con sông
Và một ngàn nhà thơ lớn
Nhưng chỉ có một dòng
May được thơ xưng tụng
Nhờ đó mà vang vọng
Nhờ thơ mà vinh danh
Ðó là con sông Ðuống
Con sông của quê anh
Mà anh xót xa như bàn tay anh ngón rụng1
Tôi có một niềm tin
Chắc như đanh đóng cột
Ngày mai anh nhắm mắt.
Ði sau linh cữu anh,
Ngoài bạn hữu gia đình,
Có cả con sông Ðuống
Sông Ðuống sẽ mặc đại tang
Khóc bên bồi bên lở,
Sóng cuộn bờ nức nở,
Ngàn đời chịu tang anh
Tôi tin núi tàn!
Tôi tin sông lấp!
Nhưng tôi không thể nào tin
Một nhà thơ như anh
Lại ngã lòng suy sụp.2
- Ý từ bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm. [↩]
- Đây là bài thơ không có tiêu đề do Phùng Quán viết bằng than củi trên giấy xi măng để tặng người bạn, người anh là thi sĩ Hoàng Cầm. Lúc đó Hoàng Cầm vừa bị cách chức, tù tội vì tham gia phong trào Nhân Văn Giai Phẩm. [↩]