Hai sắc hoa ti gôn
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng
khắc khoải và day dứt…mỗi lời thơ là một vết thương lòng, một giọt nước mắt…
ngay cả cái tên TTKH cũng là một ám ảnh…
tôi yêu bài thơ này khi còn đang học cấp 3 do một cô bạn thích loài hoa đó,tôi đã chép bài thơ này trong cuốn sổ lưu bút tặng cô ấy vì tôi yêu cô ấy(đơn phương),sau gần 20 năm khi mỗi lần được nghe lại bài này tôi lại bồi hồi nhớ về cô ấy….t/y ấy vẫn mãi trong tôi…!!!
Mình rất thích bài thơ này
Hồi còn học phổ thong mình từng làm cả trường rung động khi đọc bài thơ này trong buổi giao lưu văn nghệ
Nhưng hồi đó cũng đã xa rồi
Chả bao giờ quay lại với mình được nữa
Hôm nay đọc bài của bạn mình xin tặng mọi người và tác giả 1 bài thơ mà hồi đó mình viết để họa lại bài Hai sắc hoa tigon này
Mọi người xin đừng chê cười vì văn chương hồi học trò lớp 10 chỉ có vậy thôi
Xin viết để góp vui với mọi người
SẮC HỒNG MÀU HOA CŨ
NPT
Ngày ấy hoàng hôn phủ bóng tà
Anh thường chờ đợi dưới giàn hoa
Hình ảnh người mà anh yêu dâu
Trong số muôn người qua lại qua
Đôi ta anh nhớ vẫn chơi đùa
Anh thường hay nhận những phần thua
Hờn yêu anh trách, em xin lỗi
“Lần sau em hứa nhận mình thua..”
Anh cười khẽ ngắt một cành hoa
Cài lên mái tóc để gọi là
Anh nhận đôi lời em xin lỗi
“Không làm mặt lạnh nữa đâu nha?”
Em khẽ nghiêng tay ngắt nụ hồng
Bảo rằng :”hoa đẹp quá anh trông
Tựa những trái tim hồng lấp lánh
Như tình chung thủy của chúng ta
Thở dài ánh mắt bỗng vời xa
“Anh sợ cho tình của chúng ta
Sẽ vỡ như muôn ngàn tim vỡ
Như những nụ hồng quá thiết tha..”
Thời gian thấm thoát quá trôi mau
Kỉ niệm chiều xưa ủ nắng sầu
Chiếu rọi trong tim đầy đau khổ
Khi tình ta chẳng được bền lâu
Anh vui chinh chiến chốn rừng sâu
Mê mải với những chiến công đầu
Đâu hay em riêng mình sầu khổ
Khi bước qua cầu để làm dâu
Từ đó tin nhau đã mất rồi
Thoắt mà đã mười mấy năm trôi
Trong thời gian đó em đâu nhỉ?
Và có hay thường nhắc đến tôi?
Hôm nay bước đến chốn ngày xưa
Cũng vào một buổi nắng thu vừa
Ngày xưa xa vắng. ôi mong nhớ!
Ùa về để cùng khóc theo mưa
Khẽ nhặt đôi tờ trong khe nhỏ
Là bức thư buồn với bài thơ
Của người xưa cũ trao ai đó
Để khóc cho tình mãi bơ vơ
Sương tím chiều nay thấy lạnh lùng
Ngắm dải đường xa vút mông lung
Lòng chuốc cơn sầu tôi tự hỏi
Chẳng biết người xưa còn nhớ không?
Nhớ không những buổi nắng hoen màu
Những buổi chúng mình còn có nhau
Những buổi ta cùng chung lối cũ
Giờ còn nỗi nhớ với niềm đau…
Nếu biết lòng tôi vẫn nặng sầu
Người ấy có cùng chung nỗi đau
Khi ngắm sắc hồng hoa ngày cũ
Thương nhớ trào dâng những giọt sầu…
Bài thơ hết rồi, chiều nay trời cũng nắng nhẹ, và lất phất mưa rơi
Giờ này không biết ai đó đang ở nơi đâu có nhớ về tôi
1 cành trúc đã héo mòn theo năm tháng
Chỉ còn lại chăng là chút linh hồn của cỏ cây tàn úa theo thời gian
Tình yêu dễ vỡ thế thôi sao?
Tại sao lai co nhung vần thơ như thế? ám ảnh người đọc qua từng câu chữ? chẳng thể nào không buồn khi đọc bài thơ này. Ai là người có lỗi trong mối tình trên hay chi do so phận?…
Hôm nay lần đầu tiên đọc bài thơ này, thật sự là bài thơ có sức ám ảnh rất cao.
Tôi yêu bài thơ nầy vào năm 1973, bài thơ một thời làm rung động bao trái yêu của tuổi học trò, mãi đến năm 1992, vô tình nhặt được tờ báo trong nhân dân trong thùng rác có đăng bài thơ nầy, vội vàng cất vào giỏ nâng niu và sợ nó mất đi và bây giờ thì tôi có nguyên văn bài thơ nầy đấy và tôi còn tìm được nguyên bản bài thơ ” Màu tím hoa sim ” của tác giả Hữu Loan viết vào năm 1948 nữa đấy, nhưng mình chẳng biết úp bài thơ lên .Các bạn ơi! giúp mình với, gởi lên những bài thơ hay như bài : Quê hương, bài Đôi mắt người Sơn Tây… Chứ bon trẻ bây giờ ít biết đến thơ thẩn là gì cả.