Đi giữa đường thơm
Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa – có chút gì làm ngợp
Trong không khí… hương với màu hòa hợp…
Một buổi trưa không biết ở thời nào
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng.
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng
Trí vô tư cho da thở hương tình.
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình
Như sắp nói, nhưng mà không: – Khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn… rất thơm tho;
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…
Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”
Chân đang bước bỗng e dè đứng lại…
THƠ HUY CẬN
Thơ Huy Cận đâu bài nào cũng tốt
Như ở đây bài “Đi Giữa Đường Thơm”
Nó ngô nghê đầy gượng gạo trong hồn
Chắc tác giả phải cố đi cho hết
Đường thơm quá hương gốc bùn của rạ
Nhà thơ say như thế cũng hay rồi
Nhưng nghe sao thơ vẫn chút thế nào
Như gượng ép bởi điều gì cố nuốt
Thơ một thuở dẫu một thời vang bóng
Song mặt nhìn không diệu vợi nhà thơ
Trên đường đời trộn lẫn thực cùng mơ
Ai không biết nhà thơ vào chính trị
Đoạn đường đó thơm rồi âu cũng dứt
Nhà thơ đi lạc bước với người tình
Nhưng ngôn từ chưa đạt độ tinh anh
Hương bay mất còn chút gì phảng phất
NHÀ THƠ ĐẠI NGÀN
(08/01/16)